Chương 48: Mẹ, mẹ nhìn con đi (22)

Tay Phù Bạch Uyên ôm lấy đầu gối và dưới nách Xuân Hiểu, vững vàng bế cô dậy, đặt Xuân Hiểu lên chiếc giường lớn trải khăn trải giường màu đen, đồng thời vây khốn cô, giơ tay mở đèn giường.

Ánh sáng khiến căn phòng sáng ngời, Xuân Hiểu còn đang có ý đồ muốn công kích thiếu niên.

Phù Bạch Uyên đã kéo tay Xuân Hiểu, gỡ dây trói bằng lụa trên cổ tay cô xuống.

Dường như ngay khoảnh khắc đôi tay được buông ra, Xuân Hiểu đã tát một cái lên mặt thiếu niên, cô dùng toàn bộ sức lực khiến cả bàn tay đều tê dại.

Xuân Hiểu cho rằng cái tát này có thể khiến Phù Bạch Uyên bình tĩnh lại một chút, lại không ngờ rằng hắn vẫn không ngẩng đầu, chỉ có dòng máu đỏ tươi sến sệt mãnh liệt từ đỉnh đầu của hắn chảy xuống.

Đột nhiên Xuân Hiểu nhớ ra, sáng hôm nay cô đã dùng hộp bút sát ném vào đầu đứa con trai này...

Vậy mà cả một ngày cũng không băng bó sao?

Miệng vết thương lần thứ hai bị nứt ra, tốc độ chảy máu không hề giảm, Xuân Hiểu run nhè nhẹ, nhìn Phù Bạch Uyên bình tĩnh khi máu chảy nửa bên mặt hắn, chảy từ sườn mặt góc cạnh chảy đến cổ rồi chảy xuống quần áo của Xuân Hiểu.

Phù Bạch Uyên ngước mắt, cặp mắt đen nháy kia dường như đỏ lên, trông vô cùng quỷ quyệt.

Thiếu niên cả mặt đầy máu cười với Xuân Hiểu, quơ quơ cổ tay nói: “Mẹ, đừng sợ, tôi sẽ không chết.”

Đối mặt với tình cảnh mất máu này, Xuân Hiểu còn đang ở trạng thái kinh hoảng, Phù Bạch Uyên dịu dàng cúi người ôm cô, mặt dán sát lại gần mặt cô, máu tươi ấm nóng trên mặt thiếu niên gần sát với mặt cô, khiến nửa khuôn mặt của Xuân Hiểu nhiễm hồng.

“Sẽ không để mẹ gánh tội gϊếŧ người trên lưng đâu.” Đầu ngón tay Phù Bạch Uyên quệt hoa máu trên mặt rồi tô lên môi Xuân Hiểu, cúi đầu hôn lên những sợi tóc tán loạn của cô, “Tôi sẽ không chết.”

“Cậu...” Ngón tay Xuân Hiểu cứng đờ đè lên bả vai Phù Bạch Uyên.

“Ưm a...” Đột nhiên Xuân Hiểu bị hắn nắm lấy quần áo, đau đớn rêи ɾỉ.

Phù Bạch Uyên cắn lên cổ Xuân Hiểu, hàm răng không chút dịu dàng đâm thủng da thịt cô, hung hăng cắn vào da thịt, mặc cho Xuân Hiểu đau đến thét chói tai, chậm rãi mυ"ŧ vào dòng máu tươi chảy ra từ vết cắn kia, đầu lưỡi đè lên miệng vết thương, đau đớn khiến nước mắt sinh lý của Xuân Hiểu chảy ra.

“Tôi nghe nói, ở thế giới nào đó, sau cổ mỗi người phụ nữ sẽ có một huyệt vị. Chỉ cần người đàn ông phá bỏ huyệt vị kia, rót vào mùi hương của hắn thì cho dù người phụ nữ kia có máu lạnh thế nào, cho dù người đàn ông đó là ai, kể cả là địch nhân của cô ta, người phụ nữ kia cũng sẽ yêu hắn không có thuốc chưa, động dục với hắn.”

Giọng nói của Phù Bạch Uyên càng thêm trầm khàn, nói đến những câu sau cũng có hơi run rẩy.

Xuân Hiểu phát hiện giữa hai chân có vật cứng dần dần bành trướng, nóng rực dán lên lên người cô.

Phù Bạch Uyên cúi đầu chôn vào ngực Xuân Hiểu, chỉ để lộ cái ót, lúc nói chuyện nhiệt khí phun lên da thịt kiều nộn của Xuân Hiểu, “Tôi nói, mẹ động dục vì tôi một lần có được không?”

Sự đau đớn khiến cho Xuân Hiểu càng thêm phẫn nộ, thật sự cảm thấy người này mất trí rồi.

“Vì sao không phải là tôi chứ?” Có lẽ do mất máu quá nhiều, ý thức của thiếu niên đã không còn rõ ràng, chậm rãi dùng hàm răng cắn quần áo của Xuân Hiểu, cởi từng nút áo ra, “Không cam lòng. Tôi thật sự không cam lòng. Vì sao lại thích cái tên ngu xuẩn kia, vì sao không thèm liếc mắt nhìn tôi... vì sao tôi chỉ có thể giống như chuột dưới cống ngầm, ngày ngày đêm đêm nhấm quả đắng ghen ghét.”