Chương 1

1

"Ny Ny mau tới đây, hôm nay Yến Tử mua nhiều đồ ăn lắm! Mau tới ăn cùng đi"

Bạn cùng phòng vây quanh Cố Hợp Yến, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, xung quanh chất đầy đồ ăn vặt và trái cây.

“Không phải Tết cũng không phải ngày lễ, sao lại mua nhiều như vậy?"

Cố Hợp Yến kéo chúng tôi ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái que, "Mình sắp làm mẹ rồi, mọi người sắp làm dì rồi!"

Cái gì?

Tôi nhìn bụng đối phương, cô ấy mặc chiếc áo khoác kiểu dáng giống như ngày thường, nhưng chúng tôi đều biết bên trong có một hạt giống nhỏ.

Bây giờ là học kỳ 2 năm 2 đại học, sắp nghỉ Hè rồi. Học kỳ sau việc học căng thẳng, sợ rằng việc mang thai vào thời điểm này sẽ không thích hợp.

Nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của bạn cùng phòng, tôi cũng không nói ra lời gì mất hứng.

"Chúc mừng chúc mừng."

"Hôm nay cũng là muốn cùng mọi người thương lượng một chuyện, mình muốn tốt nghiệp cùng mọi người, cũng muốn đứa nhỏ này. Người trong nhà phải đi làm cũng không tiện tới chăm sóc mình, mình nghĩ, mình muốn ở ký túc xá dưỡng thai, muốn xin mọi người có thể chăm sóc mình thêm chút được không?"

Tứ Hỉ và Hoàn Tử liếc nhìn nhau rồi buông coca trong tay xuống, Cố Hợp Yến còn có bạn trai Lý Giai Hàng, sao lại tới phiên chúng tôi chăm sóc.

"Yến Tử, bạn trai cậu đâu? Cậu ấy học cùng trường với bọn mình mà, nếu không hai người dọn ra ngoài ở, hai người cùng trả tiền thuê nhà, cũng dễ chăm sóc cậu hơn."

Nói đến Lý Giai Hàng, trên mặt Cố Hợp Yến hiện đầy ý cười, vẻ mặt ngọt ngào vuốt cái bụng còn chưa lấp ló: "Ôi, anh ấy nói nếu sống ở bên ngoài sẽ có lúc không thể chăm sóc cho mình, có mọi người anh ấy cũng yên tâm hơn. Anh ấy nói sẽ làm việc bán thời gian để kiếm tiền mua sữa bột cho con."

Tôi bị lời này làm nghẹn lời, vốn là hai người không có nguồn kinh tế lại mang thai một đứa bé, nếu lựa chọn muốn thì nên bắt nguồn từ thực tế, trước mắt hoặc là tìm kiếm sự giúp đỡ từ cha mẹ hoặc nghỉ học và quay lại sau khi đứa trẻ chào đời.

Nếu là ở ký túc xá, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai là người chịu trách nhiệm? Đây là mạng người, cũng không phải chuyện nhỏ.

Tóm lại, tôi không muốn chịu trách nhiệm.

“Yến Tử, sao cậu không nghỉ học? Sau khi sinh con thì quay lại trường. Mấy tháng này chân sẽ dễ bị phù, không ăn uống tốt, tâm tình sẽ khó chịu. Bọn mình đều chưa có kinh nghiệm sợ là không chăm sóc được cậu.”

Cố Hợp Yến dần dần bắt đầu do dự, dù sao cũng còn trẻ, nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, sinh con là một quá trình nguy hiểm, cậu ta cũng không muốn mạo hiểm.

“Không có việc gì, sắp đến kì nghỉ rồi, cậu về nhà bàn bạc lại với gia đình đi.”

“Vậy trong thời gian này vẫn nhờ các cậu chăm sóc mình nha.”

Liền hơn một tháng ròng, ba chúng tôi chăm sóc đến Cố Hợp Yến đến hư người. Chúng tôi đi canteen và nhận hàng chuyển phát nhanh giùm cậu ta. Khi cậu ta đi tắm hoặc WC chúng tôi cũng phải để ý xem khi nào cậu ta quay lại. Đừng nói đến việc dọn dẹp, chúng tội càng không cho cậu ta làm.

Đây là lần đầu tiên bằng mà tôi cảm nhận được mọi người quý trọng mạng sống đến mức nào, nhìn bụng Cố Hợp Yến, tôi cảm thấy rất phức tạp, toàn thân cô ấy được bao bọc trong bầu không khí của tình mẫu tử, hạnh phúc và ngọt ngào.

Hôm nay là ngày nghỉ, ba chúng tôi liếc nhau một cái, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi.

“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Yến Yến. Cô ấy nói mọi người thật sự rất tốt. Cảm ơn mọi người rất nhiều."

"Không sao đâu, anh mới là bạn trai của cậu ấy, sau này anh phải chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Lý Giai Hàng quan sát dò xét ba chúng tôi, trên mặt đầy tính toán, tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ chúng tôi đã suy nghĩ quá nhiều, chưa nghỉ ngơi được đâu.

2.

“Này, con nói chuyện với ba bạn cùng phòng sao rồi? Ba con và mẹ phải đi làm kiếm tiền, dụ ba người tụi nó sống chung chẳng phải tiết kiệm được tiền thuê bảo mẫu sao.

Hơn nữa khi con sinh con ba tụi nó cũng có thể giúp con chăm sóc em bé, ban đêm con có thể ngủ lâu hơn một chút đúng không? Đừng ngu ngốc!”

Giọng nói của mẹ bạn cùng phòng vang lên trong ký túc xá, tôi không biết mẹ của Cố Hợp Yến là người như thế nào, nhưng tôi rất ngạc nhiên khi Yến Tử không phản đối.

“Mọi người sẽ không đồng ý đâu? Như vậy sẽ làm phiền họ!” Yến Tử lúng túng nói, và tôi có thể nghe thấy sự do dự của cậu ta.

“Con có ngốc không, nếu nói thẳng làm sao tụi nó đồng ý được? Con ngày thường cứ nhờ tụi nó giúp đỡ, tỏ vẻ đáng thương yếu đuối, chờ thêm một thời gian là được rồi. Mẹ còn không biết tụi sinh viên các con sau, rất dễ mủi lòng, con còn phải học hỏi mẹ nhiều.”

Trong phòng âm thanh dần dần nhỏ đi, móng tay bấm vào lòng bàn tay, tôi không khỏi cảm thấy đau đớn.

Sự ngây thơ của các sinh viên Đại Học bị mẹ cậu ta lợi dụng, mẹ cậu ta xem chúng tôi là kẻ ngốc sao.

“Ồ, đúng rồi nhất là cái con Ny Ny đó, không phải nhà nó rất giàu sao? Con nên lấy lòng nó hơn, hiện tại con đang cần tẩm bổ, đừng ngại đòi hỏi, ăn nhiều một chút nha. Đừng suy nghĩ nhiều nữa!”

Tôi thực sự không thể nghe được nữa nên xách vali đẩy cửa vào, vốn là ngày đi học lại nhưng tôi quyết định phải dọn ra ngoài! Phải đi liền!

Khi tôi bước vào, ba người trong phòng đều nhìn tôi, ngoại trừ vẻ mặt xấu hổ của Yến Tử ra thì ba mẹ cậu ta rất nhiệt tình, nhìn không ra những toan tính vừa rồi.

"Con là Ny Ny phải không? Yến Tử hay kể về con, nó nói con rất tốt, còn là bạn thân nhất của nó."

Phòng bốn người, Tứ Hỉ và Hoàn Tử thân với nhau hơn, Yến Tử thường tâm sự cùng bạn trai, tôi thì thích yên tĩnh một mình, thật sự mà nói thì không thân cho lắm.

Nghỉ hè hai tháng, bụng Cố Hợp Yến lớn rồi, cậu ta cũng mặc quần áo bà bầu.

“Chào chú, chào dì, hai người đến dọn dẹp giùm Yến Tử a? Cũng đúng, hiện tại Yến Tử không thích hợp ở ký túc xá lắm, sẽ không được an toàn.”

Đối phương giả ngu, tôi cũng giả ngu, coi ai thắng ai.

Tứ Hỉ cùng Hoàn Tử cũng vừa về phòng, nghe tôi nói vậy nên cũng nhìn về phía ba người bọn họ.

“À không, Yến Tử vẫn ở kí túc xá, chúng ta đem đồ đạc tới cho nó.” Nói xong mẹ cậu ta bắt đầu lôi đồ đạc ra. “Những thứ này đều đã chuẩn bị sẵn cho nó rồi, con bé cứ làm chúng ta lo lắng, cũng may có các con làm bạn với nó, bằng không dì không yên tâm chút nào, các con đều là những người bạn tốt.”

Một túi mận nhỏ được lấy ra, mở ra trước mặt chúng tôi: “Cái này đặc biệt mua cho các con, các con ăn đi.”

Ba người chúng tôi đã thương lượng riêng, nếu Yến Tử vẫn còn ở trong kí túc xá, ba chúng tôi sẽ tìm Quản lý nói đổi phòng, đây không phải là chuyện chăm sóc đơn giản.

Huống chi vừa rồi, tôi còn nghe được tính toán của mẹ cậu ta.

"Không cần đâu dì, con về lấy đồ, lát nữa con sẽ đi." Tôi nói trước, sau đó thu dọn những thứ quan trọng còn sót lại trong ký túc xá, những thứ còn lại sẽ từ từ thu dọn.

"Đúng rồi dì ơi, chúng con không ăn mận đâu, dì để Yến Tử ăn đi."

"Các con muốn dọn đi à?" Vẻ mặt của mẹ Yến Tử thay đổi, "Ba tụi con sống ở đây tốt mà, tại sao lại rời đi? Ở ngoài đắt đỏ lắm, sao không ở lại đây, dùng số tiền tiết kiệm được để mua thứ khác. Các con đều giống Yến Tử cũng như là con gái của dì, chị em phải chăm sóc lẫn nhau nha!”

Tứ Hỉ và Hoàn Tử ngượng ngùng nhìn Cố Hợp Yến, sau đó theo thói quen nhìn tôi, tôi giả vờ không chú ý tiếp tục dọn dẹp, nhưng mẹ Cố Hợp Yến đã tiến tới và nắm lấy tay tôi!

3.

“Con gái, dì thấy con như vầy bình thường chắc cũng không thiếu tiền. Chúng ta là bạn cùng lớp phải biết giúp đỡ lẫn nhau, hai bạn kia có thể giúp Yến Tử những chuyện chân tay, còn con thì sao, ngày thường con nên chú ý đến những đồ vật Yến Tử mua. Thai phụ không giống người thường, đồ dùng phải đặc biệt tốt hơn, con nói có đúng không?” Tôi chỉ nghĩ họ toan tính sau lưng, không ngờ họ nói thẳng như vậy.

“Mẹ mình nói đúng đó, Ny Ny, nếu cậu có thai mình cũng sẽ chăm sóc cậu.” Nhà cậu có tiền không nên nhỏ mọn như vậy.” Rõ ràng kỳ nghỉ này là vô ích, trước khi nghỉ hè Yến Tử còn chút áy náy, bây giờ đã hoàn toàn bị ba mẹ tẩy não, lời như vậy cũng nói được.

Ba cậu ta thì khỏi nói, trực tiếp cầm túi mận nhét vào tay chúng tôi: “Cái này còn phải hỏi sao, con không mở miệng họ cũng sẽ giúp con thôi, nếu con gái ba mà không làm được như vậy, ba cũng sẽ thất vọng.” (ý ổng là con gái ổng nếu thấy bạn như vậy mà không giúp ổng sẽ bùn - đá xéo n9 thôi)

Đúng là ba người một nhà, da mặt dày như nhau. (thêm thằng rể nữa)

“Tôi là mẹ cậu sao?”

Cố Hợp Yến cùng mẹ cậu ta đều ngây ngẩn cả người, theo bản năng mà lắc lắc đầu.

“Nếu tôi không phải mẹ cậu, tại sao phải tiêu tiền cho cậu, muốn xin tiền thì đòi ba mẹ và bạn trai cậu á, cũng không phải tôi làm cậu có thai.”

Nãy giờ còn im lặng bây giờ ba cậu ta lao ra, giơ tay định tát tôi: “Cái con nhỏ này sao lại ăn nói như vậy, hôm nay tao sẽ thay mặt ba mày dạy mày!”

“Ông đánh nha!, Ông đánh nha! Đánh đi tôi báo cảnh sát liền, tôi sẽ dùng hết tiền tôi có để kiện ông”

Vào Đại học việc đầu tiên tôi học được chính là hung dữ. Gặp chuyện không sợ mất mặt, không sợ thiệt thòi, đặc biệt là loại ỷ mạnh hϊếp yếu như này, nghe tôi vừa nói mặt ông ta đen lại, hạ tay xuống: “Hung dữ như vậy, sau này không ai thèm cưới!”

“Tốt hơn ông, đàn ông không kiếm được tiền, cả nhà đều nhìn chằm chằm vào túi tiền của người khác!" Tôi ngừng thu dọn đồ đạc, lập tức chạy ra khỏi cửa.

Toan tính của bọn họ đó đều lộ ra rõ, hai người kia tuy hiền lành không có chủ kiến nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

Hơn nữa trong kì nghỉ, chắc chắn hai người kia cũng đã có nói chuyện với gia đình của mình rồi, nên làm như thế nào bọn họ tự quyết định.

“Ny Ny cậu đi đâu, tôi và Hoàn Tử không chuyển phòng!”

“Ny Ny trở về ở cùng nhau đi, Yến Tử cũng rất khó khăn. Bốn người chúng ta ở cùng nhau, khi đứa trẻ ra đời, chúng ta sẽ làm dì." (làm dì có giàu khum)

"Ừ, chú dì nói thỉnh thoảng sẽ tới thăm, hẳn là không thành vấn đề."

Tôi thực sự nghi ngờ liệu hai người này có bị bỏ bùa hay không, vậy mà bị dụ dỗ dễ dàng, còn lôi kéo người khác theo.

Tôi cất điện thoại, sau đó về phòng mình đã thuê, phòng này gần trường, cũng không sợ người khác làm phiền. Sau này tôi muốn lấy học bổng và đi du học, không thể phí phạm thời gian của mình cho người khác.

Tôi cho rằng không cùng bọn họ liên lạc thì sẽ yên tĩnh. Nhưng rắc rối vẫn tìm tới cửa.

“Ny Ny sống ở bên ngoài có quen không?” Cố Hợp Yến xích lại ngồi gần tôi, nhẹ nhàng nói, tay vẫn che che bụng: “Hôm đó ba mẹ tôi nói hơi khó nghe, chỉ la do họ lo lắng cho tôi thôi, không có ý gì với cậu đâu!”

Tứ Hỉ nhìn tôi với vẻ không hài lòng, như thể tôi đã làm gì sai, còn Hoàn Tử thì cúi đầu không nói gì.

"Không cần, hiện tại tôi sống rất tốt, chỉ cần cậu không đến tìm tôi là được." Tôi gật đầu, di chuyển sang một bên, "Tôi gần như đã thu dọn xong mọi thứ rồi, những thứ còn lại hai ngày sau tôi sẽ quay lại thu dọn sau."

Cố Hợp Yến nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, muốn nắm lấy tay tôi, khi nhìn thấy tôi muốn rời đi, nước mắt cô ấy trực tiếp rơi xuống: “Cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi phải không?

Nếu có yêu cầu gì cứ nói, tôi sẽ giúp cậu, Ny Ny mau về đi!”

"Điều này có gì sao? Chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu giúp tôi một chút? Đừng ích kỷ như vậy, được không!