Chương 2

4.

Tứ Hỉ ưỡn ngực đứng lên, giọng nói của cậu ấy thu hút nhiều người tò mò.

Lần đầu tiên cậu ta bị nhiều người nhìn như vậy, lập tức đỏ mặt, có chút kích động tiếp tục lớn tiếng nói: “Đó là sinh hoạt phí một năm của cậu, bây giờ ra ngoài ở không phải lãng phí tiền sao, chi bằng dùng tiền đó giúp đỡ Yến Tử, cậu ấy sẽ mang ơn cậu rất nhiều. Hơn nữa chú và dì đều là người lớn, để họ nói hai ba câu có làm sao đâu.”

“Tôi rất vui, ở bên ngoài cũng rất tốt, tôi không muốn ở chung với các cậu, mong các cậu đừng làm phiền tôi nữa.”

Lại không phải cục bột, ai cũng có cảm xúc riêng, nhưng Tứ Hỉ không ngờ tôi ở trước mặt mọi người phản đối cậu ấy như vậy, nên hoàn toàn im lặng.

“Bon họ cũng không phải người thân của tôi, tôi không có điên mà đi làm trâu làm ngựa cho người khác. Nếu không phục thì bây giờ nói ra đi để mọi người ở đây phân xử.”

Cố Hợp Yến sợ làm to chuyện, để người khác biết chuyện không hay nên nhanh chóng nắm lấy tay Tứ Hỉ, trên mặt lộ ra vẻ áy náy và nhẫn nhịn, ba người cùng nhau rời đi, lâu lâu ngoái lại nhìn tôi.

Không được, nhất định phải dọn đồ sớm một chút, không thể dây dưa với bọn họ. Các bạn học xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng ai để tâm đến điều đó sẽ thua cuộc.

Nếu quan tâm đến cảm nhận của ba người đó, tôi sẽ thua.

Chuông tan học vừa vang lên, tôi liền đi về kí túc xá, tuy định mua chăn gối mới rồi nhưng khi nhìn thấy đồ đạc của Cố Hợp Yến bày bừa trên giường của mình tôi vẫn không khỏi tức giận.

Bọn họ vừa mới khuyên tôi quay về, một bên lại chiếm dụng đồ đạc của tôi như vậy, tưởng tôi là cục đất sao. Không sao cả, mấy cái rác rưởi này đều để cho bọn họ. Tôi đi về phía bàn, không bỏ sót bất kỳ sản phẩm chăm sóc da nào, tất cả đều còn đủ nhưng đã bị sử dụng hơn một nửa. Trong ngăn tủ còn có túi trái cây, trời nóng bức đã bắt đầu hư, mùi thật khó ngửi.

“ Ny Ny cậu về rồi à, chúng tôi còn nói sẽ giúp cậu!” Hoàn Tử chột dạ mà nhìn về phía giường và tủ của tôi, nở nụ cười nịnh nọt: “Yến Tử cúi xuống không tiện, giường của cậu lại trống, Cứ để cô ấy dùng, đừng lo, tôi sẽ dọn dẹp sớm cho cậu, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu."

Tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh giường, tủ, bàn và rác dưới gầm giường.

“Ny Ny bụng tôi lớn, nghe nói sau này sẽ có rất nhiều nếp nhăn xấu xí, mỹ phẩm dưỡng da của cậu là tốt nhất nên tội chỉ muốn dùng một chút thôi, thật sự chỉ dùng một chút thôi. Cậu không trách tôi đúng không?" Cố Hợp Yến lại sờ bụng, tựa hồ có chút xấu hổ: "Ny Ny, cậu thật đúng là biết mua, hiệu quả thật sự rất tốt."

Hô Hô, đều là nước thần tiên, mặt nạ trứng cá muối, sao mà không hiệu quả cho được.

Cậu ta còn xài sang hơn tôi, không phải của mình cũng dám xài.

“Vậy thì có gì tốt, cậu không phải cũng để dành trái cây cho cậu ta sao? Bạn cũng phòng dĩ nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau!” Sau khi bị chọc tức ở lớp học, Tứ Hỉ bực tức mở miệng.

Sau khi chụp ảnh đầy đủ bằng chứng, tôi thu dọn đồ đạc của mình, nhìn qua ba người bọn họ, một đứa mưu mô, một đứa ngu ngốc và một đứa không có chủ kiến.

Cố Hợp Yến nếu cậu nghĩ rằng để cái vali bụi bặm của cậu lên giường tôi là không thành vấn đề, vậy tôi cũng không ngại giẫm lên giường cậu hai cái. Mặt khác, mỹ phẩm của tôi rất đắt tiền, nếu cậu sử dụng chúng mà không có sự đồng ý của tôi, cậu phải đền tiền, nếu không tôi sẽ báo cho Quản lý. Tôi đã chụp bằng chứng lại rồi. Còn trái cây trong tủ, cảm ơn nhưng tôi không cần.”

5.

“Sau này tôi không muốn có bất cứ liên hệ gì với các cậu trừ việc trả lại tiền. Tứ Hỉ, Hoàn Tử là các cậu tự chọn đừng kéo người khác theo.”

Hoàn Tử đỏ mặt, mím môi, cúi đầu.

“Đều là bạn bè với nhau, tự nhiên lại nhắc đến tiền. Cậu thật sự không có chút đồng cảm nào sao, không muốn giúp người khác thì nói thẳng, cậu nghĩ ai cũng lạnh nhạt như cậu sao?” Tứ Hỉ hét về phía tôi cứ như chỗ này có một mình tôi là người xấu.

Cố Hợp Yến ưỡn bụng đi tới, nhẹ giọng an ủi Tứ Hỉ, nói cậu ta đừng kích động như vậy.

“Cậu rộng lượng, cậu tốt bụng, cậu muốn chăm sóc cậu ta không liên quan đến tôi.”

Cố Hợp Yến vẫn ở trong kí túc xá, lần này chuyện cậu ta mang thai khóa chúng tôi không ai là không biết, tất cả là nhờ người bạn trai tốt Lý Giai Hàng. Bất kể hắn đi đến đâu cũng đều tuyên dương Tứ Hỉ và Hoàn Tử là hai người bạn cùng phòng tốt bụng, nói họ tốt thế nào, giỏi thế nào. Hắn cùng Yến Tử mang ơn bọn họ thế nào. Chờ sau khi sinh con, sẽ cho đứa bé nhận bọn họ làm mẹ nuôi.

Việc tốt của Tứ Hỉ cùng Hoàn Tử truyền khắp trường học, nhắc tới bọn họ ai cũng khen ngợi, làm Tứ Hỉ cực kì vui vẻ, mỗi lần đều đáp là không có gì, chuyện cậu ta nên làm mà.

Dần dần, Tứ Hỉ sẽ dậy sớm đi lên lớp xí chỗ, lau ghế sạch sẽ, chờ Hoàn Tử từ từ đỡ Yến Tử lại ngồi học.

Nghe nói Yến Tử không ăn được đồ ăn trong Canteen, nghe mùi là ói, Tứ Hỉ mua cái nồi điện nhỏ nấu ăn trong phòng. Kết quả là kí túc xá bị đứt cầu chì vì quá tải.

Chân của Cố Hợp Yến bị sưng phù. Tứ Hỉ liền thức đêm massage cho cậu ta. Ba người này giống như chị em sinh ba. Cố Hợp Yến ở đâu Tứ Hỉ và Hoàn Tử cũng đều ở đó. Bọn họ nhìn thấy tôi giả vờ không thấy, thậm chí còn lảng tránh, sợ tôi nhắc đến chuyện đền tiền.

“Tứ Hỉ cùng Hoàn Tử thật đáng thương, không phải con của họ nhưng họ còn cực hơn người ta. Tôi nhìn họ còn ốm yếu hơn cái bạn mang thai nữa đó.”

“Haizz, thật là ngốc, hôm qua tôi còn thấy Lý Giai Hàng ở ngoài đi chơi thoải mái, để cho người khác làm trâu làm ngựa. Đúng là kẻ muốn cho thì có người muốn nhận, nói được gì!”

“Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm đâu, còn nói là sau này có tiền sẽ trả lại, tôi nghĩ họ còn không biết mình đã đổ bao nhiêu tiền vào đó đâu.”

“Ồ, Tứ Hỉ lại không nghĩ như vậy, mỗi lần có người nói cậu ta tốt, cậu ta đều cảm thấy rất đắc ý, tôi đều nhìn thấy hết."

Bạn học bên cạnh bàn tán, thấy tôi đi tới lại càng hứng thú: “"Ny Ny, cậu thấy thế nào, bây giờ cậu còn liên lạc với họ không?"

Tôi lắc đầu, từ khi dọn ra ngoài, tôi cũng không liên lạc với họ nữa.

"Ơ? Đó không phải là Hoàn Tử sao?" Một bạn học bên cạnh gọi Hoàn Tử đang chạy ra ngoài trường học: "Cậu đi đâu mà vội thế?"

Khi nhìn thấy chúng tôi, Hoàn Tử dừng lại và vội vàng hỏi mượn điện thoại di động của: "Ny Ny, tôi có thể mượn điện thoại di động của cậu không? Tôi chỉ định gọi điện thôi. không làm trò gì đâu.”

Hoàn Tử bình thường nhất trong ba người, có lẽ thật sự rất khẩn cấp nên tôi đưa điện thoại di động của mình ra.

Bên kia bấm một dãy số hình như rất quen tay, nhưng không có người trả lời, lần hai cậu ta đang định cúp máy thì cuối cùng cũng gọi được.

“Alo, Lý Giai Hàng, anh ở đâu? anh mua túi chườm nóng cho Yến Tử chưa? Có biết cậu ấy đang cần không hả?”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khúc khích, hình như có khoảng chục người, tiếng nhạc dồn dập xen lẫn tiếng leng keng của ly rượu.

Lý Giai Hàng đang đi nhậu.

"Ồ, tôi mua rồi. Đến lấy đi."

Hoàn Tử chưa kịp trả lời, những tên con trai đó cười khoa trương và mời Hoàn Tử cùng nhau uống vài ly và vui vẻ.

Lúc này trời đã khuya, ở đó toàn là con trai xa lạ, thậm chí còn nhờ một nữ sinh đi lấy, Hoàn Tử lập tức nổi giận.

"Cậu có còn là chồng không? Đó là vợ anh, cậu ấy đang mang trong mình đứa con của anh!"

Tiếng hét chói tai khiến những người đang nói chuyện bên kia im lặng, theo sau là giọng nói tỉnh táo của Lý Giai Hàng.

“Không phải còn có hai người sao, các người tốt nhất đừng nói cho cô ấy biết tôi đang ở đâu, nếu có chuyện gì xảy ra thì các người phải chịu trách nhiệm."

Cúp điện thoại xong, Hoàn Tử im lặng đưa điện thoại cho tôi, trên mặt không hề có biểu cảm gì, một mình đi đến siêu thị bên ngoài trường học.

Thật thảm.

6.

“Tôi không phải nói rồi sao, tôi muốn ăn Ánh Dương Hoa Hồng, cậu mua nho này là nho gì, khó ăn quá!” m thanh chói tai vang lên, ý ghét bỏ rõ ràng.

Hoàn Tử cầm quả nho và mím môi không nói gì, trong khi Tứ Hỉ dỗ dành Cố Hợp Yến và bảo cậu ta đừng tức giận khi đang mang thai.

“Tôi không tức sao được, cả ngày hôm qua tôi đều nói muốn ăn nho hiệu Ánh Dương Hoa Hồng. Hoàn Tử có để lời nói của tôi trong lòng không? Chắc chắn cậu ấy không xem tôi là bạn.”

Đây là lần đầu tiên ba người này cãi nhau ở nơi công cộng, mọi người bữa giờ đều chú ý đến chuyện này, nên bây giờ càng nhiệt tình hóng hớt.

“Tôi chỉ tin tưởng hai người, Tứ Hỉ cậu biết đó, tôi đi đâu cũng nói các cậu là tốt nhất, nhưng các cậu lại đối xử với tôi như vậy, tổi cũng chỉ muốn ăn nho chứ không phải hái sao trên trời.”

“Cậu muốn còn chưa đủ sao?” Hoàn Tử đem bịch nho ném xuống đất, bùng nổ như núi lửa, đạp mấy trái nho đến nát nhừ: “Hôm nay cậu muốn ăn cái này, ngày mai cậu muốn ăn cái kia. Bạn trai cậu đưa chúng tôi 1000 tệ nói chúng tôi chăm sóc cậu. Thịt và rau cậu ăn hàng ngày không hề rẻ, trái cây cũng không rẻ, ngay cả giấy cậu sử dụng cũng dành riêng cho bà mẹ và trẻ em, mỹ phẩm cũng là loại tốt! Cố Hợp Yến đó là 1000 tệ không phải 1000 vạn. Chưa kể điện nước cậu dùng không phải bằng tiền sao, chúng tôi chưa đủ tốt sao?”

Cố Hợp Yến bị bộ dáng này làm sợ hãi, cậu ta dùng hai tay bảo vệ bụng mình và lùi lại, sợ đối phương sẽ làm gì đó.

Tuy trạng thái tinh thần hiện tại của Hoàn Tử thực sự không tốt, nhưng thái độ thường ngày sống nội tâm và cư xử đúng mực của cậu ấy cũng khiến Cố Hợp Yến không kiêng nể gì.

Sau khi lui về vị trí an toàn, cậu ta bắt đầu khóc, la làng nói rằng Hoàn Tử giả bộ tốt bụng, lúc đầu hứa giúp đỡ nhưng lại không kiên nhẫn. Đã cầm tiền nhưng khi mua giùm một chút trái cây cũng bị nói. Cậu ta cũng nói đã hối hận tại sao lại làm bạn với người như vậy.

Cố Hợp Yến bây giờ không giống nữ sinh viên, giống bộ dạng mẹ cậu ta lúc trước tôi từng thấy trong kí túc xá.

“Con mẹ nó tôi chịu đủ rồi, Cố Hợp Yến cậu mang thai liên quan gì đến tôi! Bà đây không hầu hạ nữa. Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy một câu cám ơn cũng không có, đi đi, đi tìm bạn trai tốt, ba mẹ tốt của cậu đi!”

“Hoàn Tử, Yến Tử mang thai tinh thần bị ảnh hưởng bởi nội tiết tố, mới nói những lời không lọt tai. Cậu đừng để trong lòng, có gì về phòng rồi nói.” Tứ Hỉ thực sự lo lắng, không giống như Hoàn Tử. Lúc đầu chính cậu ta là người hứa sẽ chăm sóc Cố Hợp Yến, và cậu ta cũng là người nói rằng nên chăm sóc Yến Tử trước mặt người ngoài. Nếu Hoàn Tử rời đi, chẳng phải mọi chuyện sẽ đổ lên đầu cậu ta sao.

Hoàn Tử phát tiết xong liền bình tĩnh lại, nhưng lời nói của Tứ Hỉ càng khiến cậu ta buồn bã và tủi nhục hơn, Tứ Hỉ và Hoàn Tử là bạn thân, Hoàn Tử còn không hiểu ý của Tứ Hỉ sao.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta tiếp tục nhảy vào cái hố này: “Tứ Hỉ tôi khuyên cậu cũng nên tỉnh lại, việc này không liên quan đến chúng ta, con của ai thì người ấy tự lo.”

Hoàn Tử đi rồi, Lý Giai Hàng lại tới, dỗ Cố Hợp Yến một lúc, Tứ Hỉ đứng ở phía sau như một bảo mẫu, không biết đã hối hận hay chưa.

Hoàn Tử dọn khỏi phòng, mặc kệ Quản lý có thuyết phục như thế nào, nói cậu ta ở đỡ đi lúc này chưa có phòng, nhưng cậu ta mặc kệ, thà ngủ ở hành lang cũng không về phòng.

“Ny Ny xin lỗi, lúc trước không nghe lời cậu bị vậy cũng đáng. Nghe nói cậu sắp gia nhập nhóm nghiên cứu, tôi cũng chưa có chúc mừng cậu. Tứ Hỉ cũng không muốn đối đầu với cậu, chỉ là cậu ta chưa từng được người khác tung hô khen ngơi. Sau khi cậu rời đi, cả hai chúng tôi đều sống không yên, nhưng cậu ta là một con lừa bướng bỉnh. Tôi mong cậu sống tốt và tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi xin lỗi."

Hoàn Tử gửi cho tôi một tin nhắn, tôi không trả lời, cũng không cần phải trả lời.”

Nhưng mọi chuyện không hề yên bình, Tứ Hỉ ngày nào cũng đến tìm Hoàn Tử ban đầu là làm hòa, nhưng sau đó khi Hoàn Tử từ chối, Tứ Hỉ đã sỉ nhục cậu ta như điên, nói rằng cậu ta là kẻ xấu xa và ích kỷ.

Điều này giống như khi tôi bị cậu ta buộc tội, tôi không hiểu tại sao Tứ Hỉ lại không nhảy ra khỏi hố vào lúc này, nhưng sau đó tôi bắt đầu hiểu ra.

Tứ Hỉ mỗi ngày đều chạy ra ngoài tìm Hoàn Tử đương nhiên không có thời gian chăm sóc Cố Hợp Yến, mặc dù chuyện này mang tiếng xấu và quan hệ của cô với Hoàn Tử ngày càng xấu đi, nhưng đó vẫn là một cách để tránh xa Cố Hợp Yến. Nói đến ích kỷ, Tứ Hỉ cũng không khác gì đám người họ Cố kia.