Chương 17: Chó cắn Lã Động Tân

Sài Ánh Ngọc vẫy vẫy cái khăn trong tay, nói: "Nàng đưa cho Gia."

Tử Điện cả kinh: "Hoa thần y rốt cuộc không nhịn được tỏ tình với công tử rồi sao?"

Sài Ánh Ngọc lắc đầu một cái, tựa hồ có một chút mất mát: "Còn chưa, nhưng Gia có thể cảm nhận được tình yêu của nàng trào ra từ l*иg ngực.”

Nghĩ đến vị kia Hoa thần y kia cũng yêu thảm công tử nhà hắn, Tử Điện không khỏi vừa đồng tình vừa cam chịu.

"Hoa thần y thầm mến công tử, đương nhiên cả trái tim trao cho công tử. Chẳng qua là..."

“Là sao?"

Tử Điện lo lắng nói: "Chẳng qua là, công tử lại không thích nàng, ngàn vạn lần đừng để nàng hiểu lầm mới phải, nếu không sau này công tử muốn cự tuyệt nàng sẽ không dễ dàng đâu."

"Cái này không cần ngươi nói, Gia dĩ nhiên biết."

Sài Ánh Ngọc đáp lời, sau đó lại vui vẻ ngửi một cái hương thảo dược trên khăn tay, hài lòng đem khăn nhét vào trong ngực.

Trong miệng lầm bầm: "Nàng ta mặc dù dáng dấp hơi xấu xí, nhưng là tay nghề đúng là cực tốt."

Hoa Dược trong gian phòng phía đông hắt hơi một cái.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa, mọi sự reup đều là ăn cắp.

Sự việc của Tào bang tạm thời không nhắc đến, Hoa Dược luôn tay chuẩn bị xử lý vết thương cho Sài Ánh Ngọc.

Độc máu rết trên người Sài Ánh Ngọc đã hoàn toàn thanh trừ, tiếp theo cần phải dọn dẹp sạch sẽ thịt hỏng thối rữa trên mặt, tái tạo lại bắp thịt, khai thông kinh mạch. Cũng may, xương mặt hắn không bị huỷ hoại, bằng không công việc của Hoa Dược phải tăng gấp đôi.

Hoa Dược cho Sài Ánh Ngọc hai ngày điều chỉnh cơ thể, sáng sớm hôm nay liền mang theo toàn bộ dụng cụ dọn dẹp thịt hỏng trên mặt hắn.

Sài Ánh Ngọc vừa yếu ớt lại sợ đau, tránh không được Hoa Dược phải nhắc nhở hắn trước một câu.

"Sẽ rất đau, ngươi kiên nhẫn một chút."

Sài Ánh Ngọc không nhịn được liếc mắt: "Dược Vương Cốc nhà ngươi không có thuốc giảm đau sao, ngươi coi Gia là kẻ ngốc sao?"

"Đương nhiên là có, nhưng không thể dùng, trừ phi người muốn gương mặt này về sau không có cảm giác nữa."

Sài Ánh Ngọc hai tròng mắt nhìn chằm chằm Hoa Dược, lời nói tràn đầy hoài nghi: "Ngươi có chắc là không phải mượn cơ hội trả thù Gia không?"

Hoa Dược liếc mắt: "Ta nếu là muốn trả thù ngươi, trực tiếp cho ngươi một liều thuốc độc chẳng phải càng nhanh gọn? Còn giúp ngươi dọn dẹp thịt hỏng, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi?”

Sài Ánh Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng phải, chẳng qua vẫn luôn cảm thấy lời của nàng không lọt tai.

"Chú ý lời nói của ngươi, đó không phải là thịt hỏng, đó từng là nét đẹp của Gia, bọn chúng cũng từng tô điểm cho vẻ đẹp tuyệt thế của Gia."

Hoa Dược nghẹn một hơi trong cổ họng, bị hắn chọc tức thở không ra hơi.

Sài Ánh Ngọc lạnh mặt nhìn Hoa Dược tiêu độc từng món dụng cụ, dao nhỏ, nhíp…bày ra thành một hàng, hiện lên ánh kim lạnh lẽo, trong lòng bắt đầu run rẩy.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản @Yên Hoa, mọi sự reup đều là ăn cắp.

Làm một nam tử hán đại trượng phu, không sợ hãi.

"Ngươi cẩn thận một chút, chỉ dọn dẹp những thứ từng tốt đẹp, đừng chọc vào thịt tốt của Gia."

Hoa Dược liếc mắt: "Đã biết."

Sau khi xử lí vết thương Sài Ánh Ngọc, Hoa Dược biết được, hắn là bệnh nhân khó khăn nhất nàng từng chữa trị. Trước kia Hoa Dược không phải chưa từng chữa trị qua trẻ nhỏ. Cho dù tiểu cô nương chín tuổi trúng kịch độc, toàn thân đầy máu cũng không kêu la thảm thiết như Ánh Ngọc công tử này,

Hắn bên này hả họng kêu la, đám gà mái nuôi ở sân sau cũng phải chạy toán loạn, “đau, đau, đau”, “cục tác, cục tác, cục tác” gà bay chó sủa náo loạn cả lên.

Đức hạnh của chủ tử đến kì lạ, tùy tùng cũng là một kẻ không bình thường.

Tử Điện sợ phải nhìn thấy công tử nhà hắn chịu khổ, cố ý trốn ở sân sau, tâm phiền ý loạn giận cá chém thớt lên đám gà, thiếu chút thì biến đám gà trống thành món gà xào chua ngọt.

Hoa Dược bị làm ồn đến phiền lòng, hung hăng uy hϊếp: "Ngươi đừng kêu nữa, không cẩn thận tay ta run, cắt mất mũi ngươi."

Nghe lời này, Sài Ánh Ngọc mới ngoan ngoãn ngậm miệng, miệng thì ngậm lại được nhưng nước mắt thì không thể ngừng, tuôn ra như suối.

Chỉ khổ cho Hoa Dược, không chỉ xử lí vết thương, còn phải thuận tay thay hắn lau nước mắt.

Không còn bị hắn ồn ào, động tác của Hoa Dược rõ ràng lưu loát hơn không ít, thời gian một nén nhang, Hoa Dược rốt cục đã làm xong, nàng buông dụng cụ xuống, trên trán tất cả đều là mồ hôi.

Sài Ánh Ngọc khóc thút thít hỏi: "Mũi của Gia còn không?"

"Vẫn còn, tốt lắm."

Hoa Dược đưa tay gạt một cái trên chóp mũi hắn. Nhanh như chớp, hàm răng trắng bóng của Sài Ánh Ngọc đã cắn lên bàn tay của Hoa Dược.

"Ngươi tuổi cẩu sao, mau buông ra."

Sài Ánh Ngọc ngao một tiếng, nghiến hai hàm răng, trong nháy mắt, Hoa Dược đau đến nhíu mày, cho đến khi có vết máu, hắn mới nhả ra. Hai vết răng thật chỉnh tề, có thể nhìn ra răng lợi của vị công tử này không tệ.

"Ngươi cũng biết đau sao? Ngươi chỉ đau đến vậy thôi, Gia so với ngươi đau gấp mười lần, không phải, là gấp trăm lần."

Hoa Dược rốt cuộc cũng hiểu được tâm trạng của Lữ Đồng Tân, bị chó cắn mà không làm gì được, nàng nhìn đôi mắt ngập nước, ủy khuất vô cùng của Sài Ánh Ngọc, quả thực cũng không thể trút giận lên hắn.

"Không được khóc, nước mắt chảy vào sẽ ảnh hưởng vết thương khép lại."

Sài Ánh Ngọc vừa khóc thút thít vừa giải thích: "Gia không khóc, là ngươi chọc phải lệ tuyến của Gia."

“….” Ý là chê bài thủ nghệ của nàng không tốt sao?

Hoa Dược thật sự là bị hắn làm cho tức chết, vị Ánh Ngọc công tử này lúc bình thường thì đều tốt, vừa đau bệnh một cái khiến người ta cũng phải bó tay.

Cũng may, mọi chuyện đều coi như thuận lợi.