Chương 20: Sao nàng còn chưa bày tỏ với Gia?

"Sao nàng còn chưa bày tỏ với Gia?"

Tử Điện cũng cảm thấy hết sức mơ hồ, rõ ràng Hoa thần y ái mộ công tử như vậy, làm sao có thể nhịn được không nói ra tâm ý của mình chứ? Chẳng lẽ, nàng tự ti mặc cảm?

Đúng, nhất định là như vậy.

Tử Điện vội vàng nói: "Hoa thần y nhất định đoán được, cho dù nàng bày tỏ, công tử cũng sẽ không đáp ứng, cho nên, nàng tự biết lấy mình, đem tình cảm chôn chặt nơi đáy lòng, quyết định yên lặng chăm sóc công tử."

Sài Ánh Ngọc nửa tin nửa ngờ.

"Nếu như nàng một mực không bày tỏ thì sao?"

"Công tử kia liền giả bộ không biết tâm ý nàng, há chẳng phải là càng bớt chuyện sao, còn không cần lo lắng nàng thẹn quá thành giận."

Sài Ánh Ngọc trong lòng có chút mất mát, thích một người chẳng lẽ không nên vội vàng nói cho người ta sao? Tại sao phải giấu đi chứ. Nàng không bày tỏ, hắn làm sao cự tuyệt?

Thật phiền lòng.

Vì vậy, "Hoa Dược rốt cuộc lúc nào mới bày tỏ" đã trở thành cái gái trong lòng Sài Ánh Ngọc, cực kỳ khó chịu.

Truyện được dịch và đăng bởi duy nhất tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép.

Không quá hai ngày, người Sài Ánh Ngọc phái trở về Sài gia Lạc Dương lấy vạn hoa kiếm phổ đã trở lại, bất ngờ là, hắn cũng không có đem vạn hoa kiếm phổ mang về.

Vợ chồng Sài Trường Phong vừa nghe nói con trai bị thương, hận không được lập tức chạy tới, nhưng vì đại hội võ lâm sắp cử hành, hai người cũng được coi như những nhân vật hàng đầu ở giang hồ, không thể không tới, liền cho người đưa tin tới, chờ đại hội võ lâm kết thúc, hai người sẽ tự mình mang vạn hoa kiếm phổ tới Dược Vương Cốc.

Sài Ánh Ngọc đem chuyện này nói cho Hoa Dược nghe, Hoa Dược ngược lại cũng không để ý, ngược lại hỏi những chuyện liên quan tới đại hội võ lâm.

"Năm nay vì sao bỗng nhiên cử hành đại hội võ lâm? Bình thường không phải ba cử hành một lần sao?"

Tử Điện giải đáp: "Là để đối kháng lại Minh Phủ, Minh Phủ trước đó huyết tẩy Uy Viễn tiêu cục. Lần này tổ chức đại hội võ lâm chính là muốn đề cử ra một vị minh chủ võ lâm, dẫn dắt chánh đạo nhân sĩ chinh phạt Minh Phủ."

"Đã cử ra ai chưa?" Hoa Dược thờ ơ hỏi.

"Còn chưa, nhưng không ngoài dự liệu hẳn là gia chủ Giang gia ở Dương Châu – Giang Hoa Mậu, danh tiếng của hắn cao nhất, ngay cả Thiếu Lâm phương trượng - Huyền Tịch đại sư, Võ Đang chưởng môn - Thanh Hối đạo trưởng cũng công khai ủng hộ hắn."

" Giang Hoa Mậu."

Trong miệng khẽ nhẩm cái tên này, khoé môi Hoa Dược khẽ cong lên

Sài Ánh Ngọc trong lòng cảnh giác, nhướn mày hỏi nàng: "Ngươi biết hắn?"

Hoa Dược nhẹ nhàng cười một tiếng: "Mặc dù chưa từng quen biết, nhưng danh tiếng của hắn ta đã nghe qua, nghe nói hắn võ công cao cường, tình cách cũng hết sức rộng rãi. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn kết giao một chút với vị Giang đại công tử này."

Sắc mặt Sài Ánh Ngọc trong nháy mắt trở nên khó coi.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua chỉ là một kẻ mua danh trục lợi, cũng đáng giá ngươi khen ngợi như vậy?"

Trong mắt Hoa Dược khẽ tràn ra ý cười châm biếm, không ngờ Sài Ánh Ngọc lại có mắt nhìn người rõ ràng như vậy. Mua danh trục lợi? Từ này cũng không đủ để miêu tả dã tâm của vị kia. Nghĩ đến những hành động vĩ đại của Giang đại công tử, ánh mắt Hoa Dược càng lạnh đi.

Sài Ánh Ngọc không thấy rõ, chỉ thấy Hoa Dược im lặng, cho là Hoa Dược đối với vị Giang công tử kia nảy sinh tâm tư khác, trong lòng nàng nhất định đang phản bác lời của hắn.

Truyện được dịch và đăng bởi duy nhất tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng không reup khi chưa có sự cho phép.

Càng nghĩ càng giận, quả nhiên là nữ ma đầu háo sắc của Dược Vương Cốc, có hắn - giang hồ đệ nhất mỹ nam ở bên người còn chưa đủ, còn muốn nam nhân khác, thật không thể tha thứ.

Chờ Hoa Dược rời đi, Sài Ánh Ngọc liền trầm mặt hỏi Tử Điện: "Giang Hoa Mậu là chuyện gì?"

"Giang Hoa Mậu này, hai năm thế lực phát triển rất lớn, ở Giang Nam danh tiếng của hắn không ai bằng, hơn nữa hắn thường làm từ thiện, cứu giúp kẻ khó, danh tiếng ở trên giang hồ cũng rất tốt, hắn làm minh chủ võ lâm là việc đã được định sẵn từ trước."

Ai thèm hỏi những những thứ này.

"Gia là hỏi dáng dấp của hắn thế nào?" Sài Ánh Ngọc gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh đến bức người.

Tử Điện sững sốt một chút: "Công tử không phải từng gặp hắn rồi sao? Năm năm trước ở Dương Châu. Thuộc hạ đến bây giờ còn nhớ, lúc ấy hắn toàn thân y phục trắng, tay cầm bảo kiếm từ tửu lầu tung người nhảy xuống, rất có dáng vẻ, rất là tiêu sái, cũng không phụ danh xưng "Hàn giang cô hạc” (Con hạc cô độc ở sông Hàn)

Trên mặt Sài Ánh Ngọc lộ ra vẻ lạnh lùng như phủ một tầng băng.

"Đi tìm cho Gia một bức hoạ gần đây của Giang Hoa Mậu mang tới đây." Sài Ánh Ngọc phân phó.

Hắn không tin còn có người anh dũng hiên ngang hơn hắn, văn tài võ học hơn hắn, dung mạo hắn mới là đệ nhất thiên hạ, "Hàn giang cô hạc" chó má.

Sài Ánh Ngọc vốn mang tính trẻ con, hôm nay nghe Hoa Dược ở trước mặt hắn không chút tị hiềm nào khen ngợi nam nhân khác, lại khơi dậy lòng háo thắng của hắn. Hắn thầm hận bản thân, trước khi bị huỷ dung gặp Hoa Dược một lần, chỉ cần nhìn thấy hắn một lần, nàng nhất định thần hồn điên đảo, một cái liếc mắt nhớ cả vạn năm.

Thật là phiền lòng.

Sài Ánh Ngọc không khỏi hoài nghi, Hoa Dược chậm chạp không bày tỏ với hắn có phải nguyên do từ phía Giang Hoa Mậu. Dù sao cũng là giang hồ đệ nhất mỹ nam tử, chưa có nữ nhân nào có thể thoát khỏi mị lực của hắn.

Lấy ví dụ như Kim Bảo Bảo, chỉ từ thuyền xa xa nhìn hắn một cái, liền thần hồn điên đảo.

Nhắc tới Kim Bảo Bảo, Sài Ánh Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến, cha mẹ hắn cũng đi tham gia đại hội võ lâm, Tào bang bang chủ Kim Trấn Hải không lý nào không đi.

Theo thói cưng chiều con gái vô độ của Kim Trấn Hải, chắc chắn sẽ không để Kim Bảo Bảo một mình ở lại Dược Vương thôn. Có khi nào lão sẽ làm gì đó bất lợi cho Hoa Dược?

Nghĩ đến đây, Sài Ánh Ngọc vội vàng gọi Tử Điện tới.

"Phái người nhìn chằm chằm lão già gian ác và mụ khỉ cái họ Kim, tìm hiểu một chút lão ta có ý định tham gia đại hội võ lâm lần này hay không.”

Tử Điện nhận lệnh nhanh chóng đi làm.