Chương 21: Gia cho ngươi cơ hội

Sài Ánh Ngọc bên này không thu thập hai cha con họ Tào luôn cảm thấy trong lòng kìm nén đến khó chịu, hơn nữa hắn nhìn dáng vẻ không nhanh không chậm của Hoa Dược lại càng gấp, không phải muốn báo thù sao, sao không nhanh chóng một chút đi?

Quả nhiên, mấy kẻ làm y luôn lề mề.

Bày tỏ cũng lề mề, báo thù cũng lề mề.

Hừ, hắn ghét nhất là người lề mề, lằng nhằng không dứt khoát.

Chạng vạng tối hôm đó, Hoa Dược bôi thuốc cho hắn, như thường lệ cũng không bày tỏ với hắn.

Sài Ánh Ngọc rất khó chịu, nhưng cũng không thể nói ra nguyên nhân thực sự, liền mượn chuyện Kim Bảo Bảo để bộc phát tính khí.

"Cũng lâu thế rồi, sao mụ khỉ cái kia còn chưa chết? Ngươi rốt cuộc có trả thù mụ khỉ cái đó không? Tiết lộ chút chi tiết cho Gia được không? Chỉ cần nghĩ tới mụ khỉ cái bây giờ vẫn còn thoải mái nằm trên giường bệnh, Gia liền tức giận."

Hoa Dược nhướn mày: "Không phải ngươi đã phái người đi đánh sập phòng nàng ta ở Hứa thị y quán rồi sao?"

"Đấy chẳng qua chỉ là dạy dỗ nho nhỏ. Nếu ngươi không có biện pháp thu thập mụ khỉ cái đó, Gia tự mình tới."

Hoa Dược rất sợ Sài Ánh Ngọc quấy rối, để phòng ngừa hắn làm ra một số chuyện dư thừa, nàng vội vàng nói rõ kế hoạch của mình.

"Ta hạ Nhược cốt đan trong thuốc của Kim Bảo Bảo, thuốc nàng ta uống mỗi ngày đều là thuốc bổ, nhưng sau bảy thang thuốc, sẽ trúng độc, loại độc tố này phát tương đối chậm, ít nhất ba năm. Trong thời gian ba năm này, xương cốt của nàng ta sẽ dần hư nhược, đau đớn khó nhịn, sống không bằng chết, cuối cùng nàng cả người sẽ yếu ớt không chịu nổi, cuộc sống không thể tự lo liệu."

Hoa Dược không dám mạo hiểm, cho nên lựa chọn một phương thức tương đối ổn thỏa như vậy. Dẫu sao Dược Vương Cốc cần nàng bảo vệ, mà kẻ thù nàng chân chính muốn báo thù còn chưa thể diệt trừ.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Sài Ánh Ngọc có chút không vui: "Như vậy có phải tiện nghi quá cho mụ ta không? Để cho mụ ta sống thêm ba năm."

"Ngươi không cảm thấy lập tức gϊếŧ chết mới là tiện nghi bọn họ sao?"

Hoa Dược cười khẽ: "Người của Tào bang đắc tội ngươi, chắc hẳn Sài gia nhà ngươi đã bắt đầu động thủ thu thập Tào bang rồi, ngươi cố gắng một chút, sớm khiến cho Kim Trấn Hải ngã đài, đến lúc đó Kim Bảo Bảo cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chỗ dựa của bản thân ầm ầm sụp đổ, há chẳng phải là sảng khoái hơn sao.”

Sài Ánh Ngọc nhướn mi, lòng dạ đàn bà quả nhiên thật ác độc, hắn lặng lẽ nhớ kỹ, thời điểm cự tuyệt nàng nhất định phải uyển chuyển một chút.

"Nói cho cùng, vẫn là ngươi tính kế Gia giúp ngươi đối phó Tào bang. Chẳng qua Gia cao hứng, cho phép ngươi tính kế Gia một lần, ngươi phải nhớ ân tình này của Gia, sau này đừng động một chút là nói Gia lấy không Phi hoa lệnh của ngươi."

Hoa Dược gật đầu liên tục không ngừng: "Vâng, vâng, vâng, ta nhất định nhớ kĩ đại ân đại đức của Ánh Ngọc công tử."

Sài Ánh Ngọc vui vẻ, cảm thấy hình tượng của mình ngày càng vĩ đại.

Hoa Dược thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Mối thù với Tào bang này nàng đã chôn sâu trong lòng từ lâu, hôm nay bỗng nhiên nói ra, cho nàng có một cảm giác như trút được gánh nặng.

Rất kỳ quái, rõ ràng nàng đối với Sài Ánh Ngọc rất cạn lời, nhưng lại tín nhiệm hắn một cách bất ngờ, sự tín nhiệm không thể giải thích được này hoàn toàn không phù hợp với tác phong hành sự cẩn thận ngày thường của nàng.

Sài Ánh Ngọc thật sự là một người thần kỳ.

Ở một bên vẫn mải thưởng thức hình tượng vĩ đại huy hoàng của bản thân, Ánh Ngọc công tử càng cảm thấy xúc động, trời đất này sao có thể sinh ra một sự kết hợp hoàn hảo của ngoại hình và trí tuệ như hắn, lúc này cần gấp những lời ca tụng và tiếng vỗ tay.

"Này, nữ nhân, cho ngươi cơ hội ca ngợi Gia đó. Hãy trả lời, ai là giang hồ đệ nhất mỹ nam, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng?"

Hoa Dược liếc hắn, bưng thuốc khay lên liền đi ra ngoài.

"Này, này? Sao ngươi lại đi? Cẩn thận Gia không giúp ngươi thu thập Tào bang nữa đấy."

"Ngươi thích thu thập hay không thì tuỳ."

Trong cuộc đời Ánh Ngọc công tử, nếu để cho hắn kể về lịch sử ăn uống hát lượn, hắn có thể cùng ngươi nói ba ngày ba đêm đều không ngừng nghỉ, nhưng nếu hỏi hắn chuyện có liên quan đối với nữ nhân, vậy hắn chỉ có nhớ một lời: Gia từng cự tuyệt.

Bởi vì căn bản chưa từng tiếp xúc gần với tiểu cô nương, hắn chỉ biết tình ái, nhưng lại không biết chính xác tình ái là gì.

Hôm nay hắn bất đắc dĩ cùng Hoa Dược sớm chiều chung đυ.ng, mỗi ngày đều nhận được sự quan tâm đến từ Hoa Dược, trong lúc dương dương đắc ý, hắn cảm thấy đây chính là tình yêu.

Hoa Dược một mực không cùng hắn bày tỏ, hắn vừa buồn bực, vừa không ngừng suy đoán nguyên nhân phía sau, có khi nàng có cái bí mật không muốn người khác biết cũng không chừng.

Là vì Lộ Âm?

Không phải, Hoa Dược đối với Lộ Âm cũng không mấy nhiệt tình.

Vậy rốt cuộc là tại sao? Nàng rốt cuộc tại sao còn không bày tỏ?

Chuyện này đã thành một câu hỏi hóc búa.

Trong chớp mắt, Sài Ánh Ngọc đã đến Dược Vương Cốc đã gần một tháng. Vết thương trên mặt hắn đã bị Hoa Dược xử lý xong, cuộc giải phẫu lớn cũng đã làm xong, hôm nay sẽ chờ vết thương trên mặt hắn khép lại, nàng sẽ làm tiếp một ít công việc tu bổ phía sau.

Sài Ánh Ngọc trong lúc rãnh rỗi, liền khiến cho Hoa Dược bận trước bận sau, ngược lại cũng không nhàm chán.