Chương 24: Không ăn nổi mì

Hoa Dược chợt nhớ ra, Dược Vương thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Sài Ánh Ngọc làm sao lại tìm được nàng?

"Sao ngươi lại tìm được ta?"

Sài Ánh Ngọc nói: "Trên người ngươi có truy hồn hương chỉ nhà Gia mới có."

Hoa Dược sửng sốt một chút, theo bản năng ngửi ống tay áo một cái, cũng không phát hiện ra cái gì. Không đúng nha, mũi nàng từ trước đến giờ nhạy bén, không thể nào bị hạ truy hồn hương mà một chút đều không phát hiện.

Sài Ánh Ngọc rất là đắc ý, mi mắt cũng trở nên sinh động: "Truy hồn hương nhà Gia vô sắc vô vị, cho tới bây giờ cũng chưa có người phát hiện được, ngươi không phát hiện ra được cũng là bình thường."

Hoa Dược đối với chuyện dễ dàng bại lộ hành tung của bản thân rất không thoải mái, quyết định trở về sẽ tắm thật sạch sẽ, sau đó sẽ đem bộ quần áo này vứt bỏ.

"Tại sao ngươi lại thả truy hồn hương trên người ta?"

Đương nhiên là vì sợ nàng bị đám người Tào bang bắt mang đi rồi, nhưng chuyện này không thể nào nói ra, nếu nói ra nàng sẽ hiểu lầm hắn đây là đang quan tâm nàng thì phải làm sao?

Sài Ánh Ngọc con ngươi chuyển một cái, tùy tiện tìm một cái cớ: "Nếu ngươi chạy mất thì phải làm sao?"

“Vậy cũng không nên không nói gì mà hạ truy hồn hương trên người ta nha.”

"Nếu Gia nói cho ngươi, ngươi sẽ vẫn để Gia hạ thủ sao?"

"Không đâu."

Sài Ánh Ngọc bĩu môi một cái, còn không phải hay sao.

Bên này đang nói chuyện, liền nghe thấy một giọng nữ mềm mại lên tiếng: "Hai vị công tử này nhìn rất lạ mặt nha."

Ba người quay đầu nhìn, liền thấy Vương bà phong tình vạn chủng đi tới.

Cách nón lá rộng vành có màn che cũng có thể nhìn ra là người lạ mặt, vị này quả là cao thủ trong giới bắt chuyện.

Hoa Dược thấp giọng giới thiệu: "Vương bà, chủ của tiệm này."

"Đừng nghe Hoa thần y nói bậy bạ, nhũ danh của ta là Tiên nhi, mọi người gọi ta là Tiên nhi là được."

Vừa nói chuyện, đôi mắt đẹp của Vương bà đảo quanh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ quyến rũ, phất cái khăn thơm chưa bao giờ rời tay tiến sát đến bên cạnh Sài Ánh Ngọc.Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

"Công tử đến từ đâu, định đi đâu, nhà ở phương nào, đã thành gia hay chưa?"

Hoa Dược vừa nghe liền biết Vương bà lại tái phát bệnh cũ, thấy đàn ông trẻ tuổi là nàng phải tới trêu ghẹo một trận. Nếu là người khác cũng ổn thôi, nhưng lần này nàng lại va phải một tên cuồng tự luyến.

Sài Ánh Ngọc nghiêng người, né tránh cái khăn thơm trong tay Vương bà.

"Đại tỷ, ngươi bôi hết cả hộp phấn hương hay sao? Sắp sặc chết Gia rồi."

Vương bà sắc mặt tối sầm: "Vị bằng hữu này của Hoa thần y quả là đặc biệt mà."

Lại có tên đàn ông không biết điều như vậy.

Đầu bếp kéo mì võ công cao cường trong nháy mắt vén tay áo lên, nhận ra được địch ý, Tử Điện lập tức rút đao.

Hoa Dược vội vàng đứng dậy ngăn lại Sài Ánh Ngọc: "Tiên nhi tỷ, ngươi bớt giận, ngươi ngàn vạn lần chớ cùng hắn so đo, hắn tới cốc là để chữa đầu óc."

Sài Ánh Ngọc tức giận trợn mắt nhìn Hoa Dược một cái: "Ngươi mới là đầu óc có vấn đề."

"Ngươi im miệng."

Vương bà: "A ha."

Xảy ra chuyện như vậy, mì cũng không ăn được nữa.

Hoa Dược luôn miệng nói xin lỗi, đặt một thỏi bạc lên bàn, kéo Sài Ánh Ngọc đi ra ngoài, Tử Điện liền theo sát phía sau.

Vương bà đưa mắt nhìn ba người rời đi, che miệng cười khúc khích, kiều mỵ ngọt ngào, nào còn có dáng vẻ tức giận vừa rồi nữa.

"Người lần này đến quả là hết sức thú vị."

Đầu bếp kéo mì gật đầu một cái: "Đầu óc có bệnh, hiếm gặp."

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Hoa Dược kéo Sài Ánh Ngọc đi nửa ngày, cho đến khi ra khỏi con phố kia, mới hất cổ tay Sài Ánh Ngọc ra.

"Ngươi lại dám sờ tay của Gia?" Khϊếp sợ.

"Ta sờ thì làm sao, ngươi cắn ta chắc?" Hoa Dược nhớ tới hai hàng dấu răng còn chưa khỏi hẳn trên tay, thật là không biết làm sao: "Ngươi đúng từng cắn ta rồi còn gì."

Tên này là người hoàn toàn không hiểu được đối nhân xử thế, bệnh giai đoạn cuối rồi, căn bản không cứu được.

Hoa Dược quả thực không muốn để ý tới hắn, nhấc chân đi, Sài Ánh Ngọc chạy chậm đuổi ở phía sau.

"Ngươi còn chưa nói tại sao lại sờ tay của Gia cho thành thật rõ ràng đâu."

"Muốn sờ thì sờ thôi."

"Thế nếu Gia muốn sờ tay của ngươi cũng có thể tùy tiện sờ sao?"

"Ngươi sờ đi."

Sài Ánh Ngọc hừ một tiếng: "Gia sẽ không mắc lừa đâu, vô luận là ngươi sờ Gia hay là Gia sờ ngươi, đều là ngươi chiếm tiện nghi, thật hâm mộ ngươi dáng dấp xấu xí như vậy, có thể vĩnh viễn chiếm tiện nghi của người khác."

Thật là hận không được chặn cái miệng này của hắn lại.

"Có phải ngươi không có bằng hữu hay không?"

Sài Ánh Ngọc lập tức phản bác: "Gia có bằng hữu."

"Ai?"

"Thạch Mậu."

"Ngoài Thạch Mậu còn có ai?"

Ánh mắt Sài Ánh Ngọc lóe lên: "Nói ngươi cũng không quen."

Hoa Dược tích cực nói: "Ngươi nói đi, ta đi tìm hắn, ta phải nhìn một chút hạng người gì lại chịu cùng ngươi kết giao."

"Là bọn họ không xứng kết giao với Gia."

"Ngươi quả nhiên không có nổi bằng hữu thứ hai."

Hai người, ngươi một câu ta một lời, giống như là hai đứa bé.

Sơn cốc vang vọng tiếng nói chuyện của hai người, mặt trời ngả về tây, chiếu trên vùng đất, núi phương xa cùng cây cối đan xen như nhuộm một tầng ánh sáng ấm áp, hai người đón nắng chiều, cùng nhau trở về nhà.

Bị bỏ rơi xa xa ở phía sau, Tử Điện một lần nữa cảm thấy bản thân cách công tử nhà mình càng ngày càng xa, rốt cuộc là tại sao vậy chứ?

Thật khó hiểu mà, không thể hiểu nổi.