Chương 25: Sấm sét

Lúc Hoa Dược và Sài Ánh Ngọc trở về, Trâu ma ma đang quét sân, bà thấy công tử nhà bà không ngừng trêu chọc, khıêυ khí©h Hoa Dược không biết chán, khóe miệng hiếm khi cong lên, hoàn toàn là dáng vẻ một người qua đường nhìn thấu tình hình.

Vốn cho là với cái tính cách quỷ quái của công tử nhà mình, đời này hắn sẽ phải cô độc đến hết quãng đời còn lại, xem ra còn cứu được.

Trâu ma ma gọi Hoa Dược, nói: "Hoa thần y mệt nhọc nửa ngày, có đói bụng không? Thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể dọn cơm."

"Cám ơn ma ma, ta không đói bụng, bữa trưa sẽ không ăn."

Sài Ánh Ngọc không vui nói: "Nàng ở bên ngoài trộm ăn đồ không sạch sẽ, đừng để ý đến nàng."

Hoa Dược cũng không để ý tới Sài Ánh Ngọc nữa, xoay người trở về trong phòng mình, thật là bất chấp lý lẽ.

Trải qua nhiều năm sóng gió như vậy, tính cách Hoa Dược đã sớm mang trạng thái tĩnh lặng, không gợn sóng, không sợ hãi, hiếm khi giống như bây giờ, vì một chuyện nhỏ mà tâm trạng bị dao động.

Đều nói gần mực thì đen, Sài Ánh Ngọc chính là mực đi, cái loại mực đen nhất ấy.

Sài Ánh Ngọc bên này càng lúc càng cảm thấy ủy khuất, hắn vì lo nàng bị bắt đi, vô cùng lo lắng đi tìm nàng, nàng ngược lại thì hay rồi, vì một tô mì, mà gào lên với hắn, thật không có thể tha thứ.

Dĩ nhiên điều này không phải là mấu chốt, mấu chốt nhất là sao nàng lại dắt tay hắn?

Từ nhỏ tự luyến, kiêu ngạo như Ánh Ngọc công tử, có bao giờ bị người dắt tay?

Có thể nói tâm trạng lúc này của hắn cực kỳ vi diệu.

Tử Điện vào cửa liền thấy công tử nhà hắn cúi đầu ngưng mắt nhìn cổ tay.

"Cổ tay công tử đau sao?"

Sài Ánh Ngọc lắc đầu một cái, lại gật đầu một cái: "Nữ nhân xấu xí có lẽ đã hạ độc Gia, vừa nãy tay của Gia bị nàng bắt lấy một lát, bây giờ vừa đau vừa nhột, như bị kim châm vậy."

Dám hạ độc công tử nhà hắn, giỏi thật đấy.

"Thuộc hạ đi tìm Hoa thần y đòi thuốc giải." Tử Điện chuẩn bị lên đường đi thu thập Hoa Dược.

Sài Ánh Ngọc lại gọi thuộc hạ nhà mình lại.

“Bỏ đi, đoán rằng nàng ta cũng không dám hạ độc gì ghê gớm. Để cho nàng trút giận một chút cũng được, Gia là nam tử hán đại trượng phu, há có thể so đo cùng một tiểu cô nương như nàng.”

Tử Điện gật đầu liên tục, hắn cảm thấy công tử nhà hắn thật là vô cùng khoan hồng độ lượng.

Nhưng Sài Ánh Ngọc lại càng xoắn xuýt, hắn cảm thấy bản thân có chút mất khống chế, từ trước cho tới giờ, hắn chưa từng chú ý đến một nữ nhân nhiều như vậy, còn là một nữ nhân xấu xí? Đây rốt cuộc là làm sao?

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Xế chiều hôm đó, người Tử Điện phái đi tìm bức hoạ về Giang Hoa Mậu gần đây rốt cục thì trở lại.

Sài Ánh Ngọc liếc bức họa một cái, chỉ đúng một cái, liền ném xuống đất. Sự thật chứng minh, ánh mắt của hắn không có vấn đề gì lớn.

"Cũng chỉ thế mà thôi."

Hắn thần thái như thường vô lo vô nghĩ đi qua, nhẹ nhàng dậm một chân trên bức họa.

Tử Điện nhặt bức hoạ lên nhìn, cái dậm chân như vô tình của công tử nhà hắn vừa vặn đạp trúng khuôn mặt của Giang Hoa Mậu, trong nháy mắt mặt trắng nhỏ trong tranh biến thành màu đen.

Quả nhiên là công tử nhỏ mọn nhà hắn.

Tâm trạng xoắn xuýt của Sài Ánh Ngọc cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh sau đó, hắn liền lâm phải sự xoắn xuýt nghiêm trọng hơn.

Hôm đó sắc trời âm u, mây đen mù mịt, có vẻ sắp mưa.

Tâm tình Hoa Dược có chút không tốt, đóng cửa cửa sổ từ sớm, định đi ngủ.

Nàng không thích trời mưa.

Trước đây, đại sư huynh Bồ Hồi Xuân của nàng xuất cốc đi cứu Lý Mạn Chi bị Tào bang giam giữ, ở Dược Vương Cốc cả nửa tháng đều mưa, triền miên không dứt, là điềm không tốt. Sau đó, Bồ Hồi Xuân quả nhiên là không thể trở lại nữa.

Những thứ như huyền học này rất vi diệu, chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì lại thật chuẩn xác.

Trước đó, môn chủ Huyền môn Lộc Vân Phi giỏi thuật bói toán từng xem cho Bồ Hồi Xuân một quẻ, nói mạng hắn phạm tai tinh, không cẩn thận sẽ mất sớm, chỉ có cả đời ở lại trong cốc mới có thể tránh tai họa.

Hoa Dược lúc nghe như vậy cảm thấy là lời nói vô căn cứ, cho tới sau này, Bồ Hồi Xuân thật sự ra đi không trở lại, nàng mới tin.

Bốn năm yên lặng ẩn nhẫn, cũng đến lúc bùng nổ.

Đại hội võ lâm, nàng phải đi.

Truyện được dịch và đăng bởi tài khoản Yên Hoa trên truyenhdx.com, vui lòng ủng hộ người dịch bằng cách không đọc truyện trên các trang reup khác.

Bên ngoài sắc trời dần dần tối, sấm chớp rền vang đùng đùng rồi mưa trút xuống.

Bên này Hoa Dược đang xuân thương thu buồn, liền nghe một trận đập cửa gấp gáp hết sức rõ ràng giữa tiếng sấm chớp.

"Mở cửa."

Hoa Dược cau mày, tối rồi, Sài Ánh Ngọc lại giở chứng gì nữa?

"Ta ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Không phải lần đầu tiên đến gõ cửa, Ánh Ngọc công tử sớm có chuẩn bị.

"Gia mang theo năm trăm lượng vàng tới, nặng quá, ngươi mau ra đây tiếp đi."

". . . Ngươi chờ một chút, ta tới ngay."

Hoa Dược liền vội vàng đứng dậy mang theo mặt nạ, mặc thêm áo ngoài rồi ra mở cửa.