Chương 33: Trốn thoát

"Cái đó, Lý Mạn Chi xảy ra chuyện gì?"

Tử Điện sửng sốt một chút, trước đó công tử không phải từng nói là không quan tâm mấy chuyện rách nát của Dược Vương Cốc sao, sao hôm nay lại hỏi thăm? Cũng may, là một thuộc hạ tận hết chức trách, Tử Điện sớm có chuẩn bị.

"Nghe đồn là có liên quan đến Sở gia ở Dương Châu. Năm đó Lý Mạn Chi dung mạo hết sức diễm lệ, người người gọi nàng là Mạn Đà Tiên Tử, người theo đuổi vô cùng nhiều, chẳng qua ánh mắt nàng rất cao, ai cũng đều coi thường, chỉ chung tình với Sở gia đại công tử - Sở Thiên Thanh, hai người lúc ấy trong võ lâm cũng là một đoạn giai thoại. Sau đó không biết tại sao, Sở Thiên Thanh bội tín bội nghĩa cưới người khác. Hôm tân hôn của Sở Thiên Thanh, Lý Mạn Chi đến Sở gia đòi giải thích, không chỉ không được giải thích rõ ràng, còn bị người Sở gia làm nhục một phen ngay trước mặt mọi người. Lý Mạn Chi tức giận rời đi, từ đây biệt vô âm tích."

Chuyện cũ này Sài Ánh Ngọc từng nghe qua, chỉ là không có nghĩ đến người trong cuộc lại là Đại sư tỷ của Dược Vương Cốc.

Sài Ánh Ngọc hỏi: "Cái tên bạc tình bạc nghĩa Sở Thiên Thanh có quan hệ thế nào với mụ quạ đen?"

Mụ quạ đen trong miệng hắn chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân Sở Hòa Linh.

Chuyện này cũng có chút xưa, mùa hè ba năm trước, Ánh Ngọc công tử du ngoạn Dương Châu, trong lúc vô tình hắn bắt gặp một đại tiểu thư trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đang đánh người trên phố, chỉ vì đối phương mặc y phục giống nàng. Đại tiểu thư trẻ tuổi đó chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân Sở Hòa Linh. Từ đó về sau Sở Hòa Linh trong suy nghĩ của Sài Ánh Ngọc đến cái tên cũng không xứng có, chỉ là "Mụ quạ đen, tâm can cũng đen” mà thôi.

Tử Điện nói: "Sở Thiên Thanh chính là đường huynh của Sở Hòa Linh."

Sài Ánh Ngọc hừ lạnh một tiếng: "Chẳng trách, người cùng một nhà."

Chẳng qua, Ánh Ngọc công tử vẫn không thể nào đồng tình nổi với Lý Mạn Chi. Đều là đồ đệ của Dược Vương Cốc, nữ nhân xấu xí mười lăm tuổi đã bắt đầu một mình gánh vác công việc nặng nề của Dược Vương Cốc, là đại sư tỷ, sao nàng ta có thể phát điên chỉ vì một người đàn ông? Thật là khó hiểu.

Hiển nhiên, mặc dù ngoài miệng luôn khinh bỉ Hoa Dược, ở một số phương diện khác, Sài Ánh Ngọc vẫn là rất thưởng thức nàng.

Lúc này Sài Ánh Ngọc trong lòng không khỏi nghi ngờ, Hoa Dược dễ dàng đồng ý cùng hắn tham gia đại hội võ lâm như vậy, có phải bản thân nàng cũng có ý định này hay không?

Nghĩ tới nữ nhân xấu xí không chỉ bề ngoài xấu xí, trong lòng còn chứa đủ thứ lung tung lộn xộn, hắn liền không dễ chịu.

Sao trong mắt nàng không thể chỉ có mình hắn? Dù gì hắn cũng trả nhiều bạc như vậy, có chút đạo đức nghề nghiệp nào hay không đây?

Nhưng mà những điều này, Ánh Ngọc công tử kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

Đến tối, Hoa Dược mới từ chỗ Lý Mạn Chi trở lại, nàng có chút buồn bực không vui.

Ánh Ngọc công tử trông thấy, cũng không nói gì nhiều.

Dựa theo kế hoạch, bọn họ định nửa đêm xuất hành, đám người Tào bang đang canh giữ ngoài cửa cốc, muốn xuất cốc trước mặt những kẻ này là chuyện không thể nào, phải thừa dịp trời tối bọn chúng đều ngủ mới có thể thoát ra ngoài.

Đoàn người Sài Ánh Ngọc mang theo chỉ có hơn ba mươi người, đám người Tào bang kia có hơn mấy trăm, ít khó địch nhiều, cậy mạnh phá vòng vây cũng không quá khả quan.

Sau một phen thương lượng, Sài Ánh Ngọc lấy từ chỗ Hoa Dược một thùng gỗ lớn thuốc mê.

Trong lúc đám người Tào bang cũng đang thu thập hành trang chuẩn bị rời khỏi Dược Vương Cốc, hai phụ tử Kim Trấn Hải và Kim Bảo Bảo đang âm thầm trù mưu tính kế, làm thế nào để thần không hay quỷ không biết bắt trói Hoa Dược đem đi, trong không khí truyền tới một làn hương, tựa như mùi hoa mà không phải là mùi hoa, tựa như mùi trái cây mà không phải là mùi trái cây, bọn chúng còn chưa kịp hoàn hồn, từng người như những cây lúa mì bị gió lớn thổi qua, ào ào ngã trên đất.

Tử Điện đại hiệp hừ lạnh một tiếng: "Cho các ngươi cũng để nếm thử mùi vị của thuốc mê."

Lúc ấy Kim Bảo Bảo chính là dùng thủ đoạn này để bắt chủ tớ hai người bọn họ, hôm nay hắn bắt chước làm theo, không nghĩ tới lại có tác dụng như vậy.

Tử Điện đại hiệp cùng ba mươi mấy tùy tùng mà Sài Ánh Ngọc mang theo kia đứng ở trên nóc nhà, chờ thuốc mê có tác dụng, từng người nhảy vào trong viện, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không thể lưu hậu hoạn.

Cùng lúc đó, Sài Ánh Ngọc và Hoa Dược đang trong cốc đợi tin tức.

Hoa Dược có chút lo lắng: "Tử Điện đại hiệp đi lâu như vậy còn chưa trở lại, không có chuyện gì chứ?"

"Không sao, cũng không phải đi liều mạng."

Ước chừng qua ba khắc, Tử Điện mới chậm chạp trở về.

Bị trọng thương, ói máu liên tục.