Chương 2: Tên không có tiền

"Đường này là ta mở..." La Nhất Phong cất giọng sang sảng đầy khí thế.

"Cây này do ta trồng..." La Nhị Gia híp mắt tươi cười.

La Tam Si: "Nếu... muốn... đi... đi qua đây..."

Hoa Ngũ Sắc: "Phải để lại đàn ông!"

La Tứ Thiếu: "..."

Đoàn người ngựa: "..."

Đm, đây là đang diễn tuồng gì? Còn phân lời thoại nữa?

Đám thị vệ đối diện mặt rớt đầy hắc tuyến, chủ nhân của bọn họ bởi vì có việc nên phải đi qua nơi này, vốn tưởng đoàn người bọn họ đông đảo như vậy thì đám thổ phỉ sẽ e ngại, ai dè cũng có kẻ không biết nhìn hàng dám nhảy ra chặn đường.

"Hừ! Các ngươi là người nơi nào? Đường này là chúng ta mở ra, muốn đi qua thì phải nộp phí. Không nói nhiều, mỗi người hai trăm lượng bạc, mau giao ra đây." La Nhất Phong chống thanh kiếm xuống đất, bình tĩnh nói.

Hắn nhìn chiếc xe ngựa tinh xảo được vây ở giữa kia, hai mắt không nhịn được loé lên tia sáng hưng phấn. Đã lâu rồi bọn họ chưa gặp được con mồi tốt thế này, có thể đủ cho mọi người trong trại ăn uống vài tháng.

Thấy đám thổ phỉ hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm về phía họ, đoàn người ngựa liếc mắt tỏ vẻ xem thường.

"Đúng là không biết tự lượng sức mình." Một tên hộ vệ dẫn đầu lên tiếng.

Bọn họ dù gì cũng là tinh anh trong số các thị vệ của Bình An hầu phủ, đám cắc ké này là đang chán sống hay sao?

Hai hộ vệ dẫn đầu đang muốn tiến lên dạy dỗ nhóm người không biết trời cao đất dày trước mặt.

Bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng cười trầm thấp từ trong xe ngựa truyền ra. Tiếp theo đó, một bàn tay thon dài vén lên rèm che, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy xuống. Bấy giờ mọi người mới nhìn thấy chân diện mục vị chủ nhân bên trong chiếc xe này.

Đó là một nam tử trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, gương mặt như đao khắc, phối hợp với một thân trường bào lam sắc trông tuấn mỹ vô cùng.

"Lau nước miếng của muội đi, bẩn muốn chết." La Nhất Phong nhíu mày mang theo ghét bỏ liếc Hoa Ngũ Sắc một cái.

Con gái con đứa gì mà mê trai hết thuốc chữa.

Đoàn người ngựa: "..."

Tác phong của đám thổ phỉ này đúng là không thể hình dung thành lời.

Nam nhân mặc lam y kia lại không để ý chuyện này, hắn khẽ nhướng mày, mỉm cười ôn hòa nói:

"Các vị hảo hán, không giấu gì các vị, lần này ta ra ngoài không mang theo nhiều bạc. Trước đó trong nhà có việc gấp đã dùng gần hết, không biết có thể thương lượng một chút hay không?"

Lời này rơi vào trong tai nhóm người La gia thì chính là: Tên này mang theo bạc nhưng không có dư ra để "nộp phí" cho bọn họ. Cả đám rất tự nhiên mà bỏ qua câu "đã dùng hết bạc để lo việc trong nhà", khẽ liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất trí quay đầu nhìn về phía người nọ, trong mắt đều là trắng trợn khinh thường.

Hừ, nhìn y phục sang quý như vậy, đội ngũ khí thế như vậy, thế nhưng chỉ "vài" ngàn lượng cũng không thể lấy ra. Chẳng lẽ đυ.ng phải một tên thùng rỗng kêu to, có tiếng mà không có miếng trong truyền thuyết? A, vậy thật sự là không được rồi.

Giống như đọc được suy nghĩ của bọn họ, nam nhân y phục hoa quý lại nói tiếp:

"Các vị, nếu không thì cho chúng ta ghi nợ. Đợi ta xử lý xong công việc rồi sẽ đem tiền đến "trả phí" sau. Các vị yên tâm, ta nói thì sẽ giữ lời, tuyệt đối không quyệt nợ."

Đám hộ vệ: "..."

Đó giờ mới nghe qua ăn cướp cũng có thể ghi nợ.

Đây rốt cuộc là đang bị cướp hay là đang bàn chuyện làm ăn vậy? Mạch não bọn họ quả thật là không thể theo kịp được chủ nhân.

Đáng tiếc chủ nhân của họ sẽ không nói cho bọn họ biết, hắn sở dĩ làm vậy là vì cảm thấy đám sơn tặc này không giống sơn tặc bình thường. Bọn họ không hung dữ, không bạo ngược, bộ dáng còn rất dễ nhìn, mặc dù có chút... khụ...

Đúng lúc này, La Nhị Gia bỗng nhiên lên tiếng: "Như vậy cũng có thể, nhưng ngươi phải theo chúng ta đi gặp trại chủ mới được nha."

La Nhị Gia vốn chỉ nói chơi, ai ngờ đâu nam nhân kia lại gật đầu đồng ý. Hắn ra lệnh cho tất cả thuộc hạ ở lại dưới chân núi, một mình theo bọn họ trở về sơn trại.

Đối với sự thỏa hiệp đầy sảng khoái này, đám người La Nhất Phong đúng là có chút không quen. Tuy nhiên lời đã nói ra cũng không thể rút lại, vì vậy đành phải dẫn người đi gặp La trại chủ để "thương lượng".

Có điều bọn họ lại không ngờ được là nam nhân này thế mà lại quen biết với sư phụ của bọn họ, thân phận cũng không hề tầm thường.

Hắn vốn là con trai một bằng hữu cũ của La trại chủ, là thế tử Bình An hầu phủ ở kinh thành, lần này cố ý rêu rao tới đây mục đích chính là để tìm gặp La lão nhờ giúp đỡ. Nghe nói là muốn nhờ ông hỗ trợ đi cứu vị tướng quân nào đó đang bị giam giữ trong thiên lao.

La trại chủ không muốn xuống núi, vì vậy liền để bốn người La Nhất, La Nhị, Hoa Ngũ Sắc và La Tiểu Lục đi theo nam nhân đến kinh thành.

Còn về La Tam Si và La Tứ Thiếu vì sao không nằm trong danh sách? La trại chủ hắng giọng tỏ vẻ hai đứa đệ tử này của ông thật sự rất không khiến người bớt lo. Vì vậy để chúng ở nhà cho đỡ vướng víu người khác.

Đối với an bài này của sư phụ, La Tứ Thiếu tỏ vẻ không có việc gì, y vốn chỉ ham mê luyện võ không thích xen vào chuyện của người khác, ở lại trong trại là tốt nhất.

La Tam Si thì ngược lại, vừa nghe thấy mình không được đi thì giãy nảy lên:

"Sư phụ, con... con cũng... muốn đi."

La Nhị Gia phe phẩy quạt trong tay: "Ai... ta nói này tam đệ. Ngươi đi theo chỉ thêm vướng chân thôi, ngoan ngoãn ở trong trại, lúc nào ca về sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi."

La Tứ Thiếu: "..." Có phần của y không?

La trại chủ tất nhiên là không đồng ý để La Tam Si đi theo, bèn giục đám người La Nhất Phong:

"Được rồi, mấy đứa mau về thu thập đồ đạc theo thế tử xuống núi đi."