Chương 3: Xuống núi tìm người

La trại chủ cho rằng an bài như vậy đã xong, ai dè đâu tam đệ tử của ông lại không chịu nghe theo sắp xếp, tự ý trốn xuống núi.

Trốn thì cũng thôi đi, thiếu niên trưởng thành rồi ra ngoài trải nghiệm là chuyện bình thường, nhưng điều không tốt chính là...

"Ai... cái đứa nhỏ này bỏ đi cũng không nói. Với cái tính thật thà ngốc nghếch của nó, ra ngoài không phải sẽ chịu thiệt hay sao." Hoa nương thở dài, vẻ mặt mang đầy lo lắng nói.

La lão mày cũng nhíu lại, biết vậy ông để cho nó đi theo đám tiểu Nhất cho rồi.

Liếc mắt nhìn La Tứ Thiếu đang chậm rãi ăn uống ở bên kia, trong lòng ông lại càng thêm buồn bực.

Thằng nhóc này cái gì cũng không quan tâm, ngoại trừ xuống núi phụ trợ "cướp bóc" ra thì cả ngày đều không thấy mặt mũi. Rõ ràng biết lão Tam trốn xuống núi lại không nói sớm, làm hại ông bị Hoa nương mắng một trận, cắt luôn phần ăn.

La trại chủ rất là không vui, vì cái gì ông đã không được ăn cơm lại còn phải đi giải quyết hậu quả cho nó chứ?

Nghĩ thông rồi, La trại chủ liền nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng, làm như không có việc gì nói:

"Tiểu Tứ, con mau ra ngoài đi tìm tiểu Tam về đi."

Thân ảnh La Tứ Thiếu hơi khựng lại, sau đó gật gật đầu ôm kiếm đứng dậy đi về phía phòng mình thu thập đồ đạc.

Y đi rồi, nửa ngày sau La trại chủ mới bồn chồn tự hỏi: "Ai nha, ta giống như quên mất cái gì?"

Hoa nương hai mắt phun lửa, vẻ mặt âm trầm: "Lão già, ông quên tiểu Tứ là đứa mù đường rồi?"

La trại chủ: "..."

Thôi thế là xong!

***

La Tứ Thiếu giờ phút này mặt mày đen như đít nồi. Y không nghĩ tới mình chỉ là đồng ý đi áp tải với người ta, thế mà bây giờ lại thành tân nương bị đem đi ép gả.

Một lần nữa nhìn xuống giá y màu đỏ vừa diễm lệ vừa rườm rà khoác trên người, La Tứ Thiếu cố nén xúc động muốn xé tan chúng thành từng mảnh. Rốt cuộc cái thứ y phục quỷ quái nặng nề này là để cho con người mặc hay sao?

Cuối cùng không biết là nghĩ đến việc gì, y lại buồn bực buông tay xuống, tự nhủ trong lòng nhịn một hai ngày nữa thôi là y có thể thoát khỏi cái phiền phức này rồi.

Nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi nhớ đến sự tình mấy ngày trước.

Sau khi sư phụ bảo y xuống núi tìm người, La Tứ Thiếu không nhiều lời lập tức quay về thu thập hành trang đơn giản. Tự biết mình không thông thạo đường xá, hôm đó sau khi xuống núi y liền tìm một gốc cây to lớn bên vệ đường rồi nhảy lên nằm chờ đợi.

Không bao lâu cũng có một đoàn người ngựa chậm rãi đi qua. La Tứ Thiếu hé mắt ra nhìn thì chỉ thấy một màu đỏ chói đập vào mặt, rõ ràng là một đội ngũ đưa dâu. Y suy nghĩ một chút liền từ trên cây nhảy xuống, chắn trước mặt đoàn người.

"Cẩn thận có kẻ tập kích." Không biết là ai hô lên một tiếng, ngay lập tức chỉ thấy một loạt thanh âm rút kiếm ra khỏi vỏ.

La Tứ Thiếu: "..."

Làm gì căng vậy? Y còn chưa nói gì hết mà.

Đám người đưa dâu nhìn thiếu niên mặt không cảm xúc ôm kiếm đứng phía trước, thân hình căng chặt bày ra vẻ mặt phòng bị. Nam nhân cầm đầu khẽ nhíu mày:

"Ngươi là người nào? Tại sao lại chặn đường chúng ta, có biết chúng ta là ai không?"

La Tứ Thiếu rất tự nhiên mà hỏi: "Các ngươi là ai?"

"..."

"Chúng ta là người của tiêu cục Phúc Uy. Huynh đệ có từng nghe qua?" Nam nhân cầm đầu cẩn thận lên tiếng.

Ánh mắt La Tứ Thiếu như có như không liếc nhìn lá cờ viết hai chữ Phúc Uy to lớn, mày khẽ nhíu lại.

Tiêu cục Phúc Uy? Ừm... chưa từng nghe thấy bao giờ.

Nhìn dáng vẻ mặt nhăn mày nhíu của y, tên cầm đầu liền thở nhẹ một hơi. Y chắc là nghe qua đúng không? Dù sao tiêu cục bọn họ cũng nổi tiếng như vậy.

Thế nhưng làm bọn hắn thất vọng rồi. La Tứ Thiếu từ nhỏ sống trong núi, lại si mê luyện võ không bận tâm đến chuyện gì, sao có khả năng biết được tiêu cái gì cục. Thậm chí rất nhiều thường thức cơ bản y cũng không hiểu rõ.

Vì thế, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy chục người, y rất bình tĩnh mà trả lời: "Không biết."

Đám người: "..."

Chẳng lẽ bọn họ gặp phải cao nhân lánh đời? Không đúng, trông hắn còn trẻ như vậy mà. Nam nhân cầm đầu cũng có chút bối rối hỏi:

"Không biết huynh đệ vì sao muốn chắn đường của chúng ta?"

La Tứ Thiếu mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên là ta muốn xin đi nhờ."

"..." Đm, sao ngươi không nói sớm?

Đám người lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cho dù bọn họ là tiêu cục nổi tiếng, cũng không khỏi lo lắng khi đi qua vùng núi này.

Nghe nói đây là địa bàn của một đám sơn tặc, bọn chúng đã ra tay thì hầu như chưa từng thất thủ. Chính vì vậy, khi thấy một người đột nhiên nhảy ra, bọn họ theo bản năng đều cho rằng y là đồng bọn của đám sơn tặc đó.

Thực ra thì bọn họ suy nghĩ như vậy cũng không sai. La Tứ Thiếu đúng là thành viên của đám sơn tặc, chỉ là hôm nay không đi cướp thôi.

Nam nhân dẫn đầu đội ngũ nghe vậy thì thở ra, hắn nhìn La Tứ Thiếu khách khí hỏi:

"Huynh đệ muốn đi nơi nào?"

La Tứ Thiếu suy tư một chút, nói: "Bình An hầu phủ ở kinh thành."

Y biết bọn đại ca đi nơi đó, lão tam nếu là muốn theo nhất định cũng sẽ hướng phương đó mà đi. Như vậy, không phải y chỉ cần tìm đến Bình An hầu phủ là sẽ gặp hay sao?

Nam nhân cầm đầu hơi ngạc nhiên, hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, ngồi trên lưng ngựa ôm quyền mỉm cười nói:

"Không ngờ huynh đệ lại quen biết người của Bình An hầu phủ, thật sự là thất lễ. Thế nhưng chúng ta bây giờ phải hộ tống tiểu thư nhà Lý viên ngoại xuất giá, tạm thời không quay về kinh thành được. Không biết huynh đệ có muốn đi cùng hay không?"

"Các ngươi còn mất bao lâu thì mới hộ tống xong?" La Tứ Thiếu nghiêng đầu nhàn nhạt hỏi.

"Đại khái khoảng vài ba ngày nữa là đến nơi."

"Như vậy, ta đi cùng các ngươi."

Nghĩ một lát y lại bổ sung thêm: "Các ngươi yên tâm, ta biết võ công, dọc đường đi có thể phụ giúp việc bảo vệ."

"Được như thế thì thật tốt." Nam nhân dẫn đầu cười nói.

Cứ như vậy, La Tứ Thiếu đi theo đoàn người hướng về phía ngược lại với kinh thành. Có điều y không ngờ được rằng chuyến đi lần này lại phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.