Chương 13

Hôm nay nghĩ lại, cho dù tâm trí trở nên ngớ ngẩn ngu ngốc, đối phương cũng chưa hề làm mất món đồ mà ông ta tiện tay đưa cho.

Trên gương mặt lạnh nhạt của ông ta bỗng hiện lên một chút vỡ vụn, nhìn về phía Trần Dung:

“Nói rõ ràng xem chuyện gì xảy ra? Bà giấu ngọc bội của cậu chủ đi đâu rồi?”

Trần Dung đỏ mặt chối đây đẩy:

“Lão tiên sinh, tôi oan uổng quá đi! Cậu chủ ra khỏi cửa cũng có đeo ngọc bội đâu!”

“Rõ ràng, rõ ràng là chính cậu ấy vứt mất xong sợ bị mọi người trách mắng, mới đổi lên trên đầu tôi. Hơn nữa vừa nãy còn đẩy tôi một cái, sợ là tay tôi còn đang bị gãy đây này.”

Trong con ngươi Bùi Ý lóe lên tia sáng nhàn nhạt, lúc xoay người lại giọng nói có chút sốt ruột:

“Tôi, tôi không có, chính là bà cầm!”

“Bà, bà cầm rất là nhiều đồ của tôi, còn đánh tôi, mắng tôi!”

Cậu tùy tiện vén tay áo lên trên, cố nén giọng càng nức nở:

“Ông nội và chú, chú không thích con sao? Bà ta nói mọi người muốn, muốn bán con lấy tiền…”

Trên cánh tay nhỏ gầy của Tiểu Ý còn hiện đầy vết máu bầm chưa tan đi, giọng nói càng về sau càng bất an lo sợ, vẻ mặt mọi người đều biến đổi.

Nửa câu sau nghe có vẻ như là lời đang tố cáo bảo mẫu, nhưng trên thực tế là đang vả thẳng vào mặt bọn họ trước quản gia Cao Khải.

Chú Khải cau mày, đúng lúc còn bổ sung một câu:

“Bảo sao trời này cậu chủ còn mặc áo dài tay.”

Bùi Ý cúi đầu, trong lòng không khỏi cho vị công thần này một lời khen.

Mặc dù cậu mới xuyên đến đây không bao lâu, nhưng đã hiểu rõ chút đức hạnh ít ỏi này của nhà họ Bùi.

Chắc chắn sẽ làm bộ làm tịch với người ngoài, cực kì quý trọng thể diện, sau đó đóng cửa lại xử lý chuyện trong nhà sẽ tốt hơn nhiều.

Ngay cả một người bảo mẫu cũng có thể đạp lên đầu lên cổ cậu chủ nhỏ để đánh đập, trộm đồ? Sợ là chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người khác cười đến mức rụng cả răng.

Đúng như dự đoán, Bùi lão gia tử giận đến mức tức ngực, nghiêm nghị mắng một tiếng:

“Hay có người phụ nữ đanh đá chua ngoa này, không biết bình thường trước mặt cậu chủ đã nói hươu nói vượn gì nữa đây?”

“Tôi…”

Còn chưa đợi Trần Dung mở miệng trình bày, lão Trịnh quản gia vội vã đi lên, trong tay còn cầm một miếng ngọc bội trắng trong suốt:

“Lão tiên sinh, tôi vừa mới đi lúc soát phòng của Trần Dung, trong gối của bà ta phát hiện được miếng ngọc bội này.”

Bùi Ý lập tức cướp trở lại, nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay của mình:

“Tôi!”

Không cần nhìn kĩ, cũng đã biết đây là miếng ngọc bội mà cậu “đánh mất” kia.

Trong mắt Bùi lão gia tử không cho phép mất mặt, huống chi chuyện này còn ồn ào khó chịu đến trước mặt người ngoài. Ông ta dùng sức giậm quải trượng một cái xuống đất:

“Lão Trịnh, lập tức báo cảnh sát cho tôi!”

Báo cảnh sát?

Trần Dung sợ đến mức run run, ánh mắt hốt hoảng như có như không liếc về một nơi nào đó trong phòng, sao có thể được chứ? Bà ta không muốn ngồi tù!

Chú Khải đứng ở ngoài thu hết một cảnh này vào trong mắt, dù gì cũng là nhân vật được tôi luyện trong gia tộc lớn như nhà họ Bạc, ông ấy lập tức hiểu hết tất cả những thủ đoạn ẩn giấu sâu trong này.

“Lão gia tử, nếu hai nhà Bùi, Bạc đã liên hôn, cậu chủ Bùi cũng được coi là một phần trong nhà họ Bạc của chúng ta, cho ta mạn phép nói một lời…”