Chương 14

Chú Khải nhìn về phía Bùi lão gia tử, giọng không nặng không nhẹ.

“Bảo mẫu này lại dám trộm đồ, hơn nữa còn dám động thủ với cậu chủ, đổi thành người khác chỉ sợ là có mười lá gan cũng không dám làm càn như vậy. Nhất định phải bảo cảnh sát thẩm vấn thật tốt, nói không chừng…”

Chú Khải nhìn hai vợ chồng nhà họ Bùi đang nhỏ giọng thương lượng đằng sau, trong lời nói như nặng như nhẹ:

“Nói không chừng sau lưng có người xúi giục hoặc là đồng mưu.”

Khóe miệng Bùi Ý khẽ nhếch lên trong giây lát ngắn ngủi, thật muốn cho chú Khải một cái vỗ tay khen ngợi.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn kéo đối phương lên vừa xem cuộc vui vừa làm chứng, không ngờ tới đối phương lại đi theo đúng con đường mà cậu vẽ ra.

Người nói có lòng, người nghe cũng có ý.

Trần Dung đảo tròng mắt một vòng, lập tức lăn đến bên chân Đặng Tú Á:

“Bà chủ! Bà không thể thấy chết mà không cứu! Tôi đều nghe lời bà mới đối xử với cậu chủ như vậy mà!”

Sắc mặt Đặng Tú Á lập tức đại biến, quay lại tát một cái tát:

“Con đàn bà khốn nạn này! Tôi bảo bà đi trộm đồ Tiểu Ý lúc nào cơ chứ?”

“...”

Trần Dung bối rối hai giây, vội vàng ngồi bệt dưới đất khóc lớn lên:

“Chính là bà ra lệnh cho tôi mà! Lúc trước cậu chủ còn có lúc thanh tỉnh, bà bảo tôi âm thầm thay đổi phương pháp giày vò kí©h thí©ɧ cậu ta, để cho cậu ta cả đời này đều điên điên khùng khùng như vậy!”

Bùi Ý tỉnh bơ nhìn chằm chằm vở kịch này.

Trần Dung cá chết lưới rách nắm chặt ống quần Đặng Tú Á, làm thế nào cũng không buông tay, làm gì có dáng vẻ của người gãy xương cơ chứ?

“Lão gia tử, quản gia, đó là tôi nhất thời bị mê hoặc! Cậu chủ nhỏ là một đứa bé đáng thương, nếu không phải bà chủ ngày ngày xúi giục tôi, làm sao tôi dám ở dưới mí mắt mọi người để làm chuyện này cơ chứ?”

“Không thể báo cảnh sát mà! Nếu như tôi ngồi tù, nửa đời sau sẽ phải sống thế nào cơ chứ? Chuyện này không chỉ đổ thừa một mình tôi được!”

Trần Dung khóc lóc kêu gào, ánh mắt nhìn về phía Đặng Tú Á vẫn oán hận không giảm như cũ:

“Đúng, đúng rồi. Tôi còn có lịch sử trò chuyện của Wechat, mọi người…”

Mấy lời này vừa mới nói ra, Đặng Tú Á hoàn toàn luống cuống.

Bà ta còn bất chấp thể diện cái gì nữa, nắm tóc Trần Dung chỉ muốn kéo đối phương ra ngoài:

“Lão Trịnh! Còn không mau đưa người đàn bà điên rồ này ra ngoài!”

Lão Trịnh nhận được ánh mắt ám chỉ của Bùi lão gia tử, vội vàng kéo Trần Dung ra ngoài, mãi đến khi tiếng gào khóc hoàn toàn biến mất.

Bên trong nhà yên tĩnh trở lại, nhưng bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh.

Đặng Tú Á nhìn bảo mẫu đang bị kéo ra ngoài, trong lòng đang bối rối không biết giải thích qua loa lấy lệ như thế nào.

Đột nhiên, Bùi Ý giương ánh mắt vô tội nhìn lại, cướp lời mọi người trước, nhỏ giọng dò xét:

“Thím, thím không thích tôi sao?”

Lời nói này vô hình đã đốt thêm một ngọn được.

Ánh mắt Bùi Như Chương nảy sinh chút ác độc, bỗng nhiên quay người tát cho vợ mình một cái.

Bốp!

Đặng Tú Á che gò má nóng hừng hực của mình, đầu óc trống rỗng. Bà ta làm sao cũng không ngờ tới, cái tát vừa rồi trên mặt Trần Dung kia lại trở lại trên mặt mình!

“...”

Bùi Như Chương thừa dịp vợ đang yên lặng không biết nói gì, vỗ đầu mắng một trận:

“Bình thường tôi bảo bà chăm sóc cho Tiểu Ý thật tốt, bà coi như gió thoảng qua tai sao?”