Chương 16

Từ trước đến nay người nắm quyền trong nhà họ Bạc đều là bà nội của Bạc Việt Minh, Bạc Phái Chi. Đối phương ở trong vòng thương trường của Đế Kinh nổi tiếng là một nữ thương nhân mạnh mẽ, gia sản nhà họ Bạc ở trong tay bà ấy không chỉ được tăng lên gấp đôi, hơn nữa còn trở thành thương nghiệp đứng đầu nước Hoa.

Ngược lại là Bạc lão tiên sinh bây giờ nhìn oai phong quản lý mọi chuyện trong nhà như vậy, ông ta vốn dĩ tên là Thành Ngưỡng Sơn, lúc còn trẻ đến ở rể nhà họ Bạc.

Sau khi Bạc Phái Chi và Thành Ngưỡng Sơn kết hôn sinh được hai người con trai, cha của Bạc Việt Minh là người thứ hai trong nhà, tên Bạc Lập Hồng.

Bạc Lập Hồng lúc còn trẻ cực kì phong lưu, thời gian du học nước ngoài quen được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhanh chóng theo đuổi, hơn nữa còn cầu hôn người ta, nhưng chưa đến hai năm ông ta đã nói chia tay, sau đó xách hành lý phủi mông trở về nước.

Chẳng qua là ai cũng không ngờ tới, phía nhà gái sau khi chia tay mới phát hiện mình đã mang thai.

Bà ấy căm ghét cái tên trăng hoa phong lưu Bạc Lập Hồng này, nhưng vẫn không đành lòng làm tổn thương đến một sinh mạng vô tội. Bà mang thai chín tháng mười ngày, sau đó sinh ra một bé trai, chính là Bạc Việt Minh.

Năm Bạc Việt Minh sau tuổi, mẹ anh đột nhiên làm ầm ĩ một trận rồi biến mất. Họ hàng thân hữu xung quanh cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng dẫn Bạc Việt Minh đang còn nhỏ trở về nước Hoa tìm nhà họ Bạc.

Khi đó Bạc Lập Hồng đã kết hôn, hơn nữa còn sinh được một đứa con trai. Đối mặt với một đứa bé tự nhiên xuất hiện này, với tính cách bội bạc của ông ta quả nhiên vừa tức giận vừa trở mặt không nhận người.

Sau một hồi náo loạn ầm ĩ ở nhà họ Bạc, cuối cùng vẫn là Bạc Phái Chi ra mặt, nhận đứa cháu trai này, đặt cho anh cái tên ‘Bạc Việt Minh’, hơn nữa đưa theo nuôi dưỡng bên người mình.

Bởi vì thân thế như vậy, cho dù Bạc Việt Minh có trở nên ưu tú xuất sắc như thế nào, cho dù anh không tranh không đoạt quyền thế, nhưng mọi người ở nhà lớn và nhà thứ hai đều nhất định không muốn gặp anh.

“Trước kia lúc lão phu nhân còn ở nhà, người người đó có thể giả vờ cho bà ấy một chút thể diện. Nhưng hôm nay bà ấy đang nằm viện, hơn nữa hai mắt cậu Hai lại xảy ra chuyện, bọn họ lập tức lộ rõ âm mưu của mình…”

Chú Khải còn giận thay cho Bạc Việt Minh, không nhịn được nhiều lời thêm hai câu, sau đó đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Bùi Ý, kịp thời sửa lài:

“Cậu chủ nhỏ, sau này cậu có chuyện gì phải tới tìm tôi, tuyệt đối không được chạy loạn trong trang viên, có biết chưa?”

Để tránh cho những người nhà họ Bạc đang mòn mắt chờ cơ hội, gián tiếp gây thêm phiền toái cho Bạc Việt Minh.

Bùi Ý biết ý chú Khải nói, gật đầu một cái.

Đối với dáng vẻ khôn khéo của cậu, chú Khải vẫn cực kì thích thú, cười cười mở ra một cánh cửa:

“Nào, vào đây đi.”

Đợi cửa phòng mở ra, Bùi Ý mới phát hiện bên trong chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

Vừa vào cửa đã là một phòng khách nhỏ, được sửa sang sắp xếp theo phong cách châu u nhìn rất sạch sẽ, bên cạnh có một chiếc tủ trưng bày đủ loại rượu quý giá mà người khác chỉ nhìn một cái đã thèm muốn, trái phải hai bên đều có phòng riêng mở rộng không gian.