Chương 17

“Bên trái là phòng ngủ của cậu hai, cả phòng sách nữa, đều là khu vực riêng tư, bình thường không có chuyện gì không thể tiến vào.”

Chú Khải giới thiệu theo quy củ, sau đó lại mở cánh cửa bên phải ra cho Bùi Ý:

“Lúc trước căn phòng này vẫn để không, hồi chiều mới sai người tạm thời sắp xếp thành phòng ngủ. Cậu chủ nhỏ cứ ở phòng này trước đi, nếu thiếu đồ có thể nói với tôi.”

Chú Khải không nghĩ Bùi Ý vừa nghe một lần đã có thể hiểu, nhưng trên người vẫn có chức tranh của quản gia, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều nói rất rõ ràng.

Bùi Ý lặng lẽ quan sát khu vực thuộc về riêng mình, chim sẻ cho dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ nội tạng, gần cửa sổ còn có thể nhìn thấy vườn hoa dưới tầng trệt, rất phù hợp với mong muốn của cậu.

Chú Khải để hành lý của Bùi Ý ở ngoài cửa phòng ngủ:

“Cậu chủ nhỏ, có cần tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc không?”

Bùi Ý lắc đầu một cái, buồn bực kéo chiếc vali của mình vào phòng.

“Vậy cậu chủ nhỏ ở đây nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống lầu nấu chút đồ ăn cho cậu.” Chú Khải hoàn toàn không hề nghi ngờ hành động cử chỉ của Bùi Ý.

Dù sao đều nói cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi sau khi xảy ra chuyện một thời gian dài đều tự ép mình thành một người câm, thỉnh thoảng bị kí©h thí©ɧ mới nổi điên làm ra chuyện gì đó. Lúc này cậu buồn bực rơi vào trong mắt những người lớn tuổi của bọn họ, rõ ràng là vừa khôn khéo vừa đáng thương.

Cũng không biết người nhà họ Bùi nghĩ như thế nào, trên mặt thì lúc nào cũng treo vẻ mặt hiền lành nhân từ lại có thể xúi giục bảo mẫu đánh chửi đứa bé này như vậy, sao bọn họ có thể ra tay được cơ chứ!

Chú Khải đang khinh bỉ hành động của người nhà họ Bùi, đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ Bạc Việt Minh giao phó cho mình, sau khi sắp xếp cho Bùi Ý ổn thỏa xong xuôi vội vã xuống lầu.



Sau khi xác nhận đối phương đã rời đi, ánh mắt Bùi Ý mới rơi trên chiếc va li màu đen.

Nguyên chủ ở nhà họ Bùi vốn dĩ cũng không được coi trọng gì, đồ đạc cần sắp xếp cũng không đầy được một cái va li nhỏ này.

Bùi Ý không vội vàng sắp xếp đồ đạc, chẳng qua là lấy một quyển sổ có mật mã cất giấu rất sâu ở bên trong ra. Cậu vuốt ve cái bìa cũ nát của quyển sổ, dựa theo trí nhớ bấm sáu con số mở quyển sổ ra.

Bên trong trang bìa có một dòng chữ xinh đẹp viết kiểu cách:

“Chúc bé con của mẹ sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, mọi chuyện như ý, năm tháng bình an.”

Quyển sổ mật mã này là món quà mừng trưởng thành của mẹ nguyên chủ tặng cho cậu.

Bùi Ý nhớ trong truyện có đề cập tới, tình cảm của cha mẹ nguyên chủ chẳng những không nhận được ủng hộ của Bùi lão gia tử, hơn nữa còn gặp phải phản đối mãnh liệt, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức dọa đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Kết hôn mới được mấy năm, cha nguyên chủ bất ngờ qua đời, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến Bùi lão gia tử đổ hết tất cả những sai lầm này lên người mẹ của nguyên chủ.

Hai bên giằng co một khoảng thời gian rất dài, khi đó Bùi Ý vừa sinh ra đời vẫn bị cưỡng ép đưa về nhà họ Bùi, chị ruột lớn hơn cậu hai tuổi thì ở lại bên cạnh mẹ.

Những năm này, Bùi lão gia tử không cho phép hai mẹ con Bùi Ý gặp nhau, nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng vẫn thỉnh thoảng sắp xếp cho hai người gặp nhau.