Chương 19

Khóe miệng Bùi Ý khẽ nhếch lên, trong lòng âm thầm cho anh một trăm cái like.

Hai bên phớt lờ không để ý lẫn nhau, không quấy rầy đối phương, đây mới là cuộc sống mà cậu mong muốn.

Đang lúc yên lặng, Bạc Việt Minh đột nhiên xoay người một cái, giống như là cảnh cáo:

“Chỉ có một việc cậu phải nghe cho rõ, phòng của tôi tuyệt đối không được bước vào. Chỉ cần để tôi biết được, tôi sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà họ Bạc.”

Bùi Ý liếc về căn phòng sau lưng anh, vừa nhìn vừa cảm thấy buồn cười.

Mặc dù vai ác Bạc Việt Minh sau này có thể khôi phục thị lực, nhưng bây giờ vẫn còn chưa nhìn thấy đâu, cho dù có người lén chạy vào phòng thì anh phát hiện ra kiểu gì cơ chứ?

Đuổi ra khỏi nhà họ Bạc?

Cố ý nói những lời này để hù dọa “đứa ngốc” là cậu này đúng không!

Bùi Ý che giấu khóe miệng đang nhếch lên, cố gắng bỏ đi hứng thú trong giọng nói của mình:

“Chồng, em ngoan. Em sẽ không đi đâu!”

“...”

Vẻ mặt nghiêm túc của Bạc Việt Minh ngẩn ra, đặt ly rượu trong tay xuống, đáp lại có chút không được tự nhiên:

“Còn một cái nữa, không được gọi tôi như vậy. Thời gian không còn sớm nữa, cậu mau đi nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, anh xoay người vững bước đi về phía phòng mình, đóng cửa phòng lại.

Bùi Ý không nhìn được trộm cười ra tiếng, không vội vã trở về phòng, bước nhanh đến trước tủ rượu, cầm ly rượu vang anh để lại lên ngửi một cái.

Chianti giá trị sáu con số, vừa mới mở ra, uống được mấy ngụm còn toàn bộ đều để lại.

Có tiền đúng là có tiền, quá lãng phí của trời.

Bùi Ý nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, trong miệng lẩm bẩm:

“Dù gì cũng là đối tượng kết hôn trên danh nghĩa, cho tôi uống nửa ly không quá đáng chứ?”

Có điều, cái này vẫn chưa phải khẩu vị bình thường cậu thích uống nhất.

Đối với chuyện thưởng thức rượu Bùi Ý từ trước đến giờ đều rất có kiên nhẫn, sau khi xác nhận Bạc Việt Minh sẽ không đi ra, dứt khoát dựa vào quầy rượu bên cạnh yên tĩnh chờ.

Thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động.

Trong lúc bất chợt, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng ngã vang vọng, Bùi Ý bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên căng thẳng màng nhĩ.

“...”

Bùi Ý chần chừ đến gần gõ cửa một cái, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, cảm giác được có gì đó không đúng, cậu theo bản năng đè chốt cửa xuống, lại phát hiện cửa phòng không có khóa.

Cánh cửa gỗ dễ dàng bị mở ra, âm thanh nghèn nghẹn khó chịu của Bạc Việt Minh vang lên từ sau cánh cửa phòng tắm khép hờ.

Bùi Ý đoán chừng đã có chuyện gì đó xảy ra, Bùi Ý nhanh chóng đi đến gần, hoàn toàn bỏ lời cảnh cáo “cấm vào bên trong” của Bạc Việt Minh ra sau đầu.

Cậu cố ý đeo lại cái mặt nạ khϊếp sợ của nguyên chủ, nhưng trong nháy mắt mở cửa vòng tắm xông ra vào, ngay cả hơi thở cũng biến mất không tiếng động.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, cảnh xuân như ẩn như hiện.

Bùi Ý nhìn tất cả trước mắt, từ đầu đến chân toát ra một suy nghĩ không đúng đắn.

Ôi má ơi!

Đây là thứ mà cậu không cần bỏ tiền cũng có thể nhìn được sao?

Bùi Ý im lặng không một tiếng động, không dám cả thở mạnh, cố gắng không để cho tầm mắt mình nhìn loạn.

Giờ khắc này Bạc Việt Minh đang té ngã trên nền đất, nước nóng từ vòi hoa sen xả ra phủ lớp hơi nước lên cửa kính mờ, dáng người đúng là tốt không có chỗ chê.