Chương 20

Nhận ra được có người tự ý bước vào bên trong, vẻ mặt đau đớn của Bạc Việt Minh lúc này thu lại, anh tìm được đúng phương hướng cầm áo choàng tắm choàng lên người, cố gắng khó khăn đứng dậy, trong con ngươi xanh đen kia toát ra vẻ lạnh lùng không thể kiềm chế.

“Bùi Ý, tôi cho cậu đi vào sao?”

Ở trong nhà này, không có người giúp việc nào dám tùy ý đi vào phòng của anh, cho dù là quản gia lâu đời như chú Khải cũng phải được anh đồng ý mới có thể đi vào.

Người bây giờ còn dám lỗ mãng xông vào như vậy, ngoại trừ Bùi Ý mới tới còn có thể là ai?

“...”

Bùi Ý nhìn ra Bạc Việt Minh đang cố nén tức giận, chỉ có thể bắt chước giọng điệu suy nghĩ của nguyên chủ, chậm chạp giải thích:

“Tôi, tôi nghe thấy tiếng động, cửa, cửa không khóa.”

“Cửa không khóa là cậu có thể tự tiện xông vào sao? Quên tôi đã nói gì với cậu rồi à?”

Bạc Việt Minh nghẹn thở, càng tức giận càng cảm thấy bất lực.

Anh biết Bùi Ý xông vào hơn phân nửa không phải là ác ý, nhưng mình bị ngã chật vật cùng với không mảnh vải che thân bị người khác nhìn thấy, hai chuyện này không một chuyện nào không kí©h thí©ɧ kiêu ngạo và tự ái ẩn sâu trong lòng anh.

Từ sau khi bị tai nạn giao thông ảnh hưởng đến mắt, cho dù Bạc Việt Minh muốn duy trì cuộc sống người bình thường như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ luôn thất bại trong những chuyện nhỏ nhặt nhất này.

Giống như bây giờ, bởi vì không nhìn thấy nền nhà tắm đọng nước, vừa từ phòng tắm đi ra đã dễ dàng bị ngã xuống đất.

Ban ngày anh phải giữ thể diện ở trước mặt mọi người, cố nén sương mù ở trong mắt, chỉ có thể chờ đến tối một mình, anh mới có thể ở trong phòng ngủ tùy ý trút giận những kìm nén và không cam lòng trong mình.

Sở dĩ cửa phòng và cửa phòng tắm không khóa lại, cũng là vì sợ đến cuối cùng xảy ra chuuyện bất ngờ gì không cách nào lo liệu, để cho người duy nhất anh tín nhiệm là chú Khải thuận lợi tiến vào trong giúp anh xử lý.

Vừa mới ngã xuống đất một cái, Bạc Việt Minh muốn nhịn đau vượt qua, không đi làm phiền tới chú Khải, không ngờ tới lại để cái người không biết tý gì Bùi Ý đi vào.

“Đi ra ngoài.”

Bạc Việt Minh thở một hơi thật dài, lạnh giọng nhấn mạnh:

“Lập tức đi ra khỏi phòng tôi.”

“...”

Nếu là nguyên chủ, sợ là đã bị dọa cho sợ đến mức co cẳng bị chạy, nhưng Bùi Ý lòng sáng như gương lại không sợ một chút nào.

Cậu đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, cậu hiểu rõ Bạc Việt Minh lúc này chỉ là tức giận vẻ ngoài, nhưng thực tế sâu bên trong là sự bất lực và thất vọng đối với bản thân khi không thể khống chế được cả những việc nhỏ nhất.

Đã từng là thiên chi kiêu tử, đột nhiên một ngày lại trở thành “người mù” trong miệng người ngoài, cho dù sau này có thể khôi phục lại được thị lực, những tất cả những đau khổ và bất lực trong thời gian này cũng đủ để rèn luyện tâm tính của bản thân anh.

Bùi Ý nhìn chằm chằm gương mặt con lai đẹp trai của Bạc Việt Minh, không do dự đưa ra quyết định:

“Không đi, anh, anh chảy máu, phải, phải xử lý.”

Dù gì mình cũng là “đối tượng kết hôn” của người ta, thỉnh thoảng quan tâm một chút, cho một chút ấm áp, nói không chừng có thể làm chậm lại tốc độ hắc hóa của “vai ác số một” này, cũng có thể khiến cho cuộc sống của cậu ở cái nhà này tốt hơn một chút.