Chương 21

Bùi Ý cố ý nói chậm, nhưng lời ít ý nhiều:

“Tôi giúp anh.”

Bạc Việt Minh không ngờ đến Bùi Ý “ngu ngốc” lại có thể nói ra được những lời này, anh chậm mất nửa nhịp, sau đó cảm nhận được nguồn gốc của nỗi đau.

Trên cùi chỏ tay phải được phủ lên một tầng ấm áp, hẳn là lúc nãy bị ngã vô tình cọ xuống đất.

“Tự tôi có thể xử lí, cậu đi ra ngoài.”

“Anh không thể.”

“...”

Bạc Việt Minh không ngờ đến Bùi Ý lại dám phản bác lời của anh, nhất thời cứng họng không biết nói gì.

Ánh mắt Bùi Ý nhìn chằm chằm vào vết thương của Bạc Việt Minh, nói từng câu ngắn ngắt quãng:

“Rất nhiều máu, chú Khải không có ở đây, tôi biết làm.”

“...”

Cảm giác đau đớn trên cùi chỏ càng ngày càng rõ ràng, chắc chắn phải kịp thời cầm máu bôi thuốc, Bạc Việt Minh không muốn muộn thế này còn làm phiền chú Khải đến chăm sóc, nhưng đúng là một mình anh thì không thể làm được gì.

Anh yên lặng do dự trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là mở miệng:

“Bùi Ý.”

Bùi Ý thấp giọng đáp lại một tiếng.

“Bên ngoài phòng khách nhỏ, bàn trắng, trong ngăn kéo thứ hai có hộp y tế…”

Bạc Việt Minh cố gắng diễn tả rõ ràng nhất, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn hơn nhiều:

“Làm phiền cầm đến đây cho tôi, được không?”

Mặc dù vừa rồi giọng nói còn hung dữ cực kì, nhưng bây giờ thái độ với người giúp mình đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Bùi Ý khẽ nhếch môi:

“Được!”

Cậu quay lại phòng khách nhỏ một lần nữa, dựa theo miêu tả của Bạc Việt Minh tìm được hộp thuốc y tế, nặng trĩu, bên trong đều là một vài loại thuốc dùng khi bị thương do ngã.

Hai mắt có vấn đều, chuyện dễ gặp nhất là vấp ngã.

Vừa rồi chỉ quét mắt nhìn mấy giây, nhưng Bùi Ý cũng đã nhìn thấy trên người đối phương có rất nhiều vết bầm lớn nhỏ do bị ngã gây nên.

Bạc Việt Minh bên trong nhà tắm đã mặc lại áo choàng tắm đoàng hoàng, từ từ đi ra khỏi phòng tắm. Anh đã sớm quen thuộc với bố trí trong phòng, từ từ đi mấy bước chân chính xác đến bên mép giường:

“Bùi Ý, có thể tìm được không?”

Bùi Ý cầm hộp y tế đến gần, đưa cho anh.

“Cảm ơn.”

Bạc Việt Minh ngồi ở mép giường, mở hộp thuốc y tế ra lục lọi tìm, đầu ngón tay của anh bất ngờ chạm vào một thứ ấm nóng.

Bùi Ý lấy tay xé miếng bông gòn trắng tinh đưa cho anh:

“Cho nè!”

“...”

Bạc Việt Minh hơi híp mắt lại, theo bản năng dò xét:

“Còn có một chai màu trắng nhỏ, bên trong là bột tam thất cầm máu.”

Bùi Ý liếc mắt cái đã nhìn thấy lọ thuốc bột cầm máu, nhưng cậu sợ biểu hiện nhanh nhảu quá sẽ để lại đầu mối khiến đối phương nghi ngờ, cậu giả vờ cầm sai mấy lọ lên, sau đó mới đưa lọ bột tam thất cầm máu đến tay đối phương.

Bạc Việt Minh mở nắp bình ra, ngửi kĩ mùi thuốc bột trong bình, sau đó lấy miếng bông gòn sạch sẽ lau máu của mình, có điều hai mắt không nhìn thấy, lau nửa ngày cũng không thể lau sạch được.

Bùi Ý có tính bị ám ảnh cưỡng chế nhìn thấy như vậy thì trong lòng phát cáu, dứt khoát kẹp một cục bông gòn lau sạch vết máu. Cho dù Bạc Việt Minh dừng lại nhìn cậu, cậu cũng giả bộ như thường:

“Tôi biết mà!”

Bạc Việt Minh nghe vậy cũng dừng hẳn tay, lại đưa lọ thuốc tới:

“Nhìn thấy vết thương chảy máu không? Rắc cái này vào giúp tôi.”