Chương 22

Bùi Ý nhận lấy, khẽ rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương, ngay sau đó đã nhìn thấy nét đau khổ thoáng qua trên mặt đối phương. Lấy thuốc bột cầm máu rắc thẳng lên vết thương đang chảy máu, nói không có đau đớn là giả.

Bùi Ý nhìn thấy Bạc Việt Minh đang cắn răng chịu đựng, lập tức vừa rắc thuốc bột vừa vỗ vỗ nhẹ vào vùng da xung quang vết thương của anh.

Đầu ngón tay ấm áp chạm đến da, tạo thành cảm giác nhột nhột mơn trớn ung dung phân tán đi cảm giác đau nhói, từng chút từng chút, cách thức thành thạo không thể bắt bẻ tý nào.

“...”

Bạc Việt Minh cảm nhận được động tác truyền đến trên tay, trong con ngươi màu xanh đâm lại hiện lên hoài nghi lần nữa:

“Sao cậu biết điều này?”

Dù sao người ngoài đều đồn ầm cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi đến cả sinh hoạt hàng ngày đều không có cách nào lo liệu được, cho dù là người nhà họ Bùi phóng đại lê, nhưng bây giờ biến đổi như thế này có phải lớn quá không?

“Mấy người chú đánh tôi, đau lắm!” Bùi Ý đã sớm ngờ đến Bạc Việt Minh sẽ nghi ngờ, giọng nói đứt quãng kể khổ:

“Mẹ nói vỗ vỗ như vậy sẽ không đau nữa.”

Mượn lý do này để loại bỏ đi hoài nghi của đối phương, nhân tiện còn nhấn mạnh thêm chút dáng vẻ giả dối của nhà họ Bùi, đúng là một công đôi việc mà.

Giọng nói vừa mềm yếu vừa khϊếp sợ, còn lộ ra một cảm giác đáng thương.

Bạc Việt Minh khẽ mỉm cười, yên lặng buông lỏng cánh tay đang kiềm chết, không tiếp tục truy hỏi nữa.

Bùi Ý nhìn thấy phản ứng mình muốn, cũng cất đi vẻ khϊếp sợ trên mặt, tiếp tục công việc rắc thuốc.

Hai bên cũng không nói lời nào nữa, chỉ có thỉnh thoảng truyền tới tiếng nước nhỏ giọt trong phòng tắm.

Bùi Việt minh không nhìn thấy, cũng không đoán ra suy nghĩ chân thực trong lòng Bùi Ý, trong đầu nghĩ lại những lời báo cáo của chú Khải.

So với “kẻ ngu ngốc” trong miệng nhà họ Bùi, đối phương càng giống như là tự ép mình lại sau sự cố đó thì hơn.

Người như vậy thật ra không ngốc, có suy nghĩ riêng của mình, cũng biết bảo vệ bản thân mình, chỉ cần cố ý không kí©h thí©ɧ, giao tiếp dịu dàng, thỉnh thoảng chắc chắn có thể mở lòng, có khi dần dần có thể hoàn toàn bình phục.

Trên cùi chỏ tiếp tục truyền đến một xúc cảm rất nhẹ.

Bạc Việt Minh “nhìn” Bùi Ý đang bôi thuốc, trong tầm mắt chỉ có một mảnh đen hư vô vô tận, cảng như vậy, những giác quan khác càng được phóng đại vô hạn.

Đầu ngón tay Bùi Ý hơi nóng, ngón tay nhẵn nhụi không để móng tay, lúc này đang dịu dàng êm ái không ngừng vuốt ve xung quanh vết thương, hoặc không biết có phải vì công dụng của thuốc không, vùng da bị chạm vào tê tê ngứa ngứa, bất tri bất giác nóng lên.

Sau đó, Bùi Ý áp hẳn lên cổ tay anh, nhiệt độ trong lòng bàn tay so với ở đầu ngón tay còn nóng hơn mấy phần.

“...”

Bạc Việt Minh tự nhiên nhớ tới khi còn nhỏ mình từng nuôi một con mèo sữa, mỗi khi anh về nhà chú mèo nhỏ đó đều dùng đệm thịt dưới vuốt để vỗ vỗ lên cánh tay của anh, cũng là cảm giác mềm mềm ấm ấm này, không đau, nhưng nhột nhột trong lòng.

Sau đó, mẹ anh đột nhiên náo loạn mất tích, mấy người họ hàng thân thích cưỡng ép anh đưa về nước Hoa, chú mèo sữa nhỏ kia đương nhiên cũng vì thế mà bị tách ra.

Đảo mắt đã hai mươi năm, chú mèo nhỏ trong trí nhớ kia đã không còn, người đàn bà lựa chọn bỏ lại anh kia có lẽ cũng sẽ không xuất hiện nữa.