Chương 23

Không bao lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng lạch cạch thu dọn đồ đạc.

Bạc Việt Minh thu suy nghĩ rời rạc của mình lại, tầm mắt không có tiêu cự chuyển về phía cậu:

“Xong rồi hả?”

Lực nắm trên cổ tay đã biến mất, thuốc đã bắt đầu có tác dụng, cảm giác kí©h thí©ɧ nóng hừng hực dần dần bị xúc cảm lạnh lẽo trong suốt thay thế.

Bùi Ý bị chứng ảm ảnh cưỡng chế vẫn đang bận rộn thu dọn lại hộp thuốc, không để ý tới anh.

Dù sao nguyên chủ tự ép mình nhiều lúc cũng trở thành người câm, không phải lúc cần thiết sẽ không lời nào, giả bộ như vậy càng giống hơn.

Bạc Việt Minh không nhận được câu trả lời có chút không quen, nhưng vẫn theo lễ phép:

“Cảm ơn.”

Cạch!

Tiếng đóng hộp lại.

Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh vẫn đang ngồi ngay thẳng trước mắt, đột nghiên nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện ra một tia thú vị:

“Anh, anh đừng đuổi tôi, lần sau, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Sau oan ức là sợ hãi, còn đem theo một tia dè dặt, chắc chắn sẽ tăng thêm một điểm bồi dưỡng tình cảm.

…Cậu không thể bước vào phòng của tôi, chỉ cần để tôi phát hiện, tôi sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà họ Bạc.

Bạc Việt Minh nhớ lại những lời cảnh cáo nghiêm nghị của mình lúc cậu vừa vào nhà, hiếm khi cứng người lại.

Có lẽ đối với hình tượng bên ngoài của Bùi Ý vẫn có những liên tưởng vô hình, phiền muộn của anh đối với cuộc hôn nhân này cũng giảm đi đôi chút. Dù sao người chủ đạo trong chuyện này vẫn là người lớn hai này, đối phương cũng ở trong hoàn cảnh xấu như anh, không có lựa chọn khác.

“Chuyện đêm nay không tính, tôi sẽ không đuổi cậu đi.”

Mí mắt kiêu căng ngạo mạn của Bạc Việt Minh dãn ra, chớp mắt một cái:

“Sau này trừ khi chính cậu muốn rời đi, nếu không sẽ không có ai dám vượt quyền tôi đuổi cậu đi.”

Bùi Ý nhướng mi, nhịn cười đáp lời:

“Được.”

So với yêu cầu lạnh lùng lúc buổi chiều ở vườn hoa, bây giờ có chút tình người hơn rồi, vả mặt đến nhanh như vậy sao?

Bạc Việt Minh cố giấu chút lúng túng kia:

“Được rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, sau này có chuyện gì có thể tìm chú Khải giúp đỡ.”

Thời gian không còn sớm nữa, khúc nhạc đệm này cũng nên kết thúc rồi.

Bùi Ý cũng không có ý định ở lại lâu hơn, đứng dậy rời đi.

Đến khi cửa phòng ngủ đóng lại, trong nháy mắt cậu đã xé bỏ lớp ngụy trang tinh xảo trên mặt mình, khóe miệng không thể nhịn được nâng lên một độ cong.

Mặc dù Bạc Việt Minh sau này hắc hóa và trở thành vai ác số một, cực kì trái tính trái nết, còn điên rồ nữa, nhưng trước mắt tiếp xúc với anh ta cũng không tệ lắm.

Dù sao cũng kết hôn sống chung với nhau qua nngày mà, vẫn phải tìm cho mình cuộc sống ung dung tự tại.

Đang suy nghĩ, anh mắt của Bùi Ý lập tức rơi đến trên bàn rượu, sau khi nhanh chóng xác nhận tình huống, nội tâm bỗng có cảm giác ảo não và hối hận trước nay chưa từng có.

Sớm biết vậy thì đã không mềm lòng với Bạc Việt Minh rồi.

Lần này rượu vang đã rót ra quá thời gian, đúng là một giọt thù lao cũng không có.

Buổi sáng ngày hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếp ngay sau đó là giọng nói thận trọng của chú Khải:

“Cậu Bùi, cậu dậy chưa?”

Bùi Ý còn chưa ngủ đủ định trùm chăn lên đầu để ngăn cản giọng nói này, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến hoàn cảnh của mình, không thể không khó khăn ôm chăn trong ngực, đứng dậy đi mở cửa.