Chương 24

Cốc cốc!

Chú Khải đứng ngoài cửa gõ hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa phòng khẽ hé mở.

“Chú Khải!”

Mái tóc Bùi Ý rồi loạn, hai mắt lim dim buồn ngủ, trong giọng điệu nói chuyện còn mang chút mềm yếu lười biếng, trên gương mặt trắng nõn hiện lên một vết đỏ ửng do ngủ đè trên giường. Bộ dáng mơ mơ màng màng ngái ngủ thực sự rất đáng yêu.

Chú Khải đột nhiên nhớ đến đứa con trai nhỏ vẫn học trung học phổ thông của mình, nụ cười thêm vài phần dịu dàng:

“Cậu chủ, đói không? Có muốn xuống lầu ăn sáng không?”

Bùi Ý nghe chú Khải đổi cách xưng hô với mình, suy nghĩ bỗng trật hai nhịp.

Dường như chú Khải nhận ra nghi vấn của cậu, chủ động giải thích:

“Trong nhà này dựa theo tuổi tác để xếp thì còn một vị “cậu chủ nhỏ” nữa, để tránh cho sau này xảy ra những phiền toái không cần thiết, cậu hai bảo chúng tôi thống nhất gọi cậu như vậy.”

Bùi Ý nghe lời chú Khải nói, nhớ tới đúng là trong nhà Bạc Việt Minh có một vị cậu chủ nhỏ như vậy, vì vậy gật đầu một cái.

Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, gọi sao cho thuận tiện là được.

Chú Khải nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, nói:

“Cậu chủ, cậu thu dọn xong thì xuống lầu nhé? Cần tôi giúp cậu không?”

Bùi Ý lắc đầu một cái.

Đến nguyên chủ còn có thể tự mình vệ sinh cá nhân, huống chi là Bùi Ý vốn dĩ là người có đầu óc toàn vẹn.

Chú Khải không thúc giục cậu, chỉ dặn dò đơn giản xong là đi xuống lầu. Bùi Ý quay lại phòng rửa mặt một cái, đến khi mở vali hành lý ra mới thấy khó khăn của mình.

Tối hôm qua vì muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi chướng khí mù mịt nhà họ Bùi kia, cậu tùy tiện cầm mấy bộ quần áo trong tủ rồi đi luôn. Lúc này mới cẩn thận nhìn lại, quần áo này của nguyên chủ đa số là quần áo cũ đã mặc nhiều năm, gần như giặt đến mức bạc màu trắng bệch.

Bùi Ý chỉ có thể cố gắng chọn được chiếc áo phông trắng đơn giản và một chiếc quần đen, miễn cưỡng mặc lên người.

Chắc là có liên quan gì đến hoàn cảnh lớn lên và tâm lý, gương mặt của nguyên chủ cũng được coi là trắng nõn, mềm mại không có chút sắc bén nào, nhìn giống như một chú mèo sữa hay một con thỏ con nho nhỏ.

Chỉ có điều, hôm nay lại là một người có lòng dạ đen tối đang đội lớp mặt nạ này.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Bùi Ý đi xuống lầu. Trong phòng ăn lầu một ngập tràn mùi thơm của thức ăn.

Bạc Việt Minh ngồi im tại chỗ, trước bàn có một cái đĩa trống không, hẳn là anh đã ăn rồi.

“Cậu chủ, mau đến đây ngồi, muốn ăn cái gì nào?”

Chú Khải pha xong tách cà phê đặt vào trong tay Bạc Việt Minh:

“Có sandwich và bánh mì sữa nhỏ, trong phòng bếp còn có bò bít tết và trứng gà nữa.”

Đối với bữa ăn sáng Bùi Ý không có yêu cầu nhiều lắm, cậu tùy ý cầm miếng bánh mì nhỏ trong giỏ bánh mì trên bàn lên gặm.

Chú Khải thấy vậy, hỏi tiếp:

“Vậy có muốn uống gì không? Cà phê nhé?”

Bùi Ý liếc tách cà phê nóng đang trong tay Bạc Việt Minh, thậm chí còn cảm thấy đầu lưỡi mình cảm nhận được vị đắng. Cậu đột nhiên nhớ tới vị hơi chát của ngụm rượu hôm qua uống trộm, khẽ mấp máy môi.

Còn chưa đợi cậu mở miệng, Bạc Việt Minh đã thay cậu trả lời:

“Trong nhà có sữa bò không? Bảo phòng bếp rót cho cậu ấy một ly.”

“...”

Bùi Ý cứng họng.