Chương 25

Chú Khải nhận được chỉ thị, gật đầu, hỏi qua ý Bùi Ý:

“Cậu chủ, có thích uống sữa bò không?”

Chữ “không” mắc cứng ngắc trong cổ họng Bùi Ý, vì duy trì hình tượng chỉ đành đổi lời nói dối lòng:

“Vâng, thích ạ!”

So với rượu chát và cà phê đắng, thức uống ngọt ngào như sữa bò đúng thật là càng phù hợp với hình tượng của nguyên chủ hơn.

Chủ Khải lập tức đi vào phòng bếp dặn dò chuẩn bị, phòng ăn rộng rãi cũng chỉ còn Bùi Ý và Bạc Việt Minh, rất yên tĩnh.

Bùi Ý một bên xé nhỏ miếng bánh mì, một bên vô ý thức để tầm mắt chuyển đến trên cùi chỏ của đối phương.

So với tối hôm qua chỉ được rắc một tầng thuốc bột cầm máu đơn giản, lúc này vết thương đã được phủ một tầng băng y tế chống thấm nước và chống nhiễm trùng.

Bạc Việt Minh nhấp thử một ngụm cà phê:

“Vết thương đã không sao rồi.”

Động tác xé bánh mì của Bùi Ý dừng lại, khó hiểu nhìn về phía Bạc Việt Minh.

Tròng mắt đối phương vẫn tĩnh lặng như cũ, như đáy biển sâu không có bất cứ gợn sóng nào, rõ ràng cái gì cũng không thấy, nhưng lại như có thể quan sát được hết từng chút ánh sáng trong đó.

Bạc Việt Minh đặt tách cà phê xuống:

“Còn nhìn chằm chằm tôi sao?”

“Không, không có.”

Bùi Ý bị bắt quả tang tại trận hiếm khi lúng túng như vậy, Bạc Việt Minh ngồi đối diện lại đột nhiên hỏi:

“Bùi Ý, cậu có muốn đi gặp mẹ mình một chút không?”

“...”

Bùi Ý sửng sốt một chút, không ngờ tới đối phương lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Bạc Việt Minh không nghe thấy Bùi Ý đáp lại, cũng không có cách nào quan sát được vẻ mặt của cậu, có điều lời đã ra khỏi miệng, anh không có ý định nói một nữar rồi giữ lại một nữa.

“Trước khi hai nhà liên hôn, tôi đã bảo người đi nghe ngóng đại khái tình huống của cậu.”

Bạc Việt Minh cũng không hề che giấu chuyện này:

“Nghe nói những năm nay bà Thư và cô Bùi vẫn luôn sống ở Đế Kinh, bọn hó có biết chuyện cậu kết hôn không?”

Bùi Ý lắc đầu, chợt nhớ đến hai mắt của Bạc Việt Minh:

“Ông nội không cho, không cho tôi gặp bọn họ.”

Bạc Việt Minh cũng đã đoán được tình huống như thế này:

“Nếu như cậu cảm thấy cần phải để cho bọn họ biết được chuyện này, buổi chiều có thể bảo chú Khải đưa cậu đi tìm bọn họ.”

Bùi Ý nghe được đề nghị này của anh, lông mày nhíu lại thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu còn đang nghĩ phải cùng cách gì để đi gặp mẹ và chị của nguyên chủ, không ngờ tới khi thức dậy, Bạc Việt Minh lại cho cậu một cơ hội quang minh chính đại để đi gặp mặt.

Tâm ý của Bùi Ý đã quyết, nhưng không lúc nào quên dáng vẻ của nguyên chủ:

“Tôi, tôi có thể đi sao?”

Đầu ngón tay của Bạc Việt Minh gõ ở bên ngoài tách cà phê một cái:

“Có thể.”

Tối hôm qua lúc Bùi Ý xử lý vết thương đã nhắc tới mẹ ruột, mặc dù chỉ là một lời nói thoáng qua, nhưng vẫn để cho Bạc Việt Minh nhớ đến cuộc đời trưởng thành của mình.

Nếu đối phương đã muốn gặp, vậy chắc chắn anh cũng sẽ biết thời biết thế để chú Khải đưa cậu đi gặp một lần.

Đầu tiên coi như là “trả lại” ý tốt hôm qua của Bùi Ý dành cho anh.

Thứ hai cũng là để phòng ngừa vạn nhất, để chú Khải nhân cơ hội này đi thăm dò thử tình huống của hai mẹ con nhà kia, để tránh cho lại là những người tham lam không đáng tin cậy, sau này lại mượn danh nghĩa Bùi Ý náo loạn gây phiền toái cho nhà họ Bạc.