Chương 26

Buổi chiều hai giờ, xe dừng lại ở một đầu con hẻm cũ nát.

Trong quyển nhật kí của nguyên chủ có ghi lại địa chỉ của mẹ cậu, giống hệt với địa chỉ mà Bạc Việt Minh để người âm thầm tra được, đều là ở số nhà hai sáu, ngõ Bạch Dương Hạng.

Con đường nhỏ do từng tảng đá lớn xếp thành cực kì gồ ghề, hai bên đường hẻm dán đầy những tờ quảng cáo, rêu xanh phủ từng mảng, nói thật, khu vực này không tính là quá tốt, rất tùy tiện.

Bùi Ý vừa bước vào đầu hẻm, những kí ức còn sót lại trong đầu lập tức tràn ra. Hơn hai mươi năm, mẹ và chị gái của nguyên chủ vẫn luôn ở nơi này, chưa từng chuyển đi.

Chú Khải đến gần hỏi lại:

“Cậu chủ, cậu nhớ chỗ này không? Là ở nơi này sao?”

Bùi Ý gật đầu một cái, còn chưa đợi cậu trả lời, sâu bên trong hẻm nhỏ bỗng truyền đến một trận ồn ào cãi vã.

“Tôi là chủ nhà hay bà là chủ nhà?”

“Không đóng nổi tiền thuê phòng thì lập tức cút ra ngoài cho tôi. Ở lâu rồi thì coi như nhà mình luôn rồi à? Còn muốn cướp luôn nhà tôi không đi đúng không?”

“Chưa tới cuối tháng thì thế nào? Nếu hôm nay không chịu ký hợp đồng, bà lập tức cút ra ngoài cho tôi! Không có thương lượng gì hết.”

Bước chân càng đến gần, âm thanh chửi bới tranh cãi này càng vang dội.

Cạch cạch cạch!

Một đống đồ từ cửa “số nhà hai mươi sáu” bị ném ra ngoài, vương vãi khắp nơi trên mặt đất, sau đó một người đàn bà trung niên bị xô ngã từ trong cửa ra ngoài.

“Hự!”

Tóc của người đàn bà trung niên có chút toán loạn, cổ tay lúc ngã xuống đất bị ma sát xuống mặt đường, rạch ra một vết máu.

Bà cố nhịn đau đớn, nhanh chóng nhặt hai tấm hình bị ném trên mặt đất lên, vẻ mặt chịu đựng bất lực:

“Ông Trịnh, ông đừng có ăn hϊếp người quá đáng.”

Bùi Ý liếc mắt nhìn gương mặt trên hai tấm ảnh đó, sắc mặt khẽ biến.

Một người đàn ông gương mặt bình thường để đầu đinh bước ra ngưỡng cửa, cười một tiếng giễu cợt người đàn bà trung niên kia:

“Đừng có mà bán thảm. Tôi cũng không bị cái bộ dạng này của bà lừa đâu.”

Dứt lời, ông ta chú ý đến đám người Bùi Ý và chú Khải ở bên cạnh, lập tức làm ầm lên: “Mấy người là ai đấy, chết dí ở cửa nhà tôi hóng hớt gì? Đi mau đi mau.”

Người phụ nữ trung niên nghe những lời này, bất tri bất giác dể tầm mắt qua bên này, trong một khắc nhìn thấy Bùi Ý kia, bà vừa mừng vừa sợ không thôi.

“Tiểu, Tiểu Ý, sao con lại tới đây?”

Bùi Ý đã chính thức xác nhận được thân phận của đối phương, chính là mẹ của nguyên chủ, Thư Uyển. Cậu lập tức đi lên phía trước, đỡ đối phương đứng lên khỏi nên đất, ánh mắt nhìn về phía cổ tay bị rách da của bà, có chút âm trầm.

“Có đau không?”

“Tiểu Ý, thật sự là Tiểu ý của mẹ.”

Thư Uyển đắm chìm trong khiếm sợ nhìn thấy con trai, hoàn toàn không để ý đến lời hỏi thăm này. Bà run rẩy vuốt ve bả vai Bùi Ý, vô số lời hỏi thăm lại không biết kể từ đâu.

“Mau để mẹ xem kỹ chút nào, sao lại gầy như vậy cơ chứ? Máu bầm trên tay là chuyện gì đây?”

Tình cảm nồng thắm hai mẹ con gặp nhau chưa kéo dài được mấy giây, người đàn ông đâu đinh kia lập tức tìm cảm giác tồn tại của mình: “Ai da, đây chính là đứa con trai ngu ngốc mà bà thường treo trên miệng đó sao?”