Chương 28

Địa chỉ căn phòng này, là nơi duy nhất mà Bùi Ý có thể đi tìm họ.

Vì con trai, vì em trai.

Hai người hết lần này đến lần khác cắn răng đồng ý chủ nhà tăng tiền phòng, nhưng không ngờ đến Trịnh Bân có thể mặt dày không biết xấu hổ đến trình độ này.

Bùi Nguyện càng nghĩ càng thấy tức giận vô cùng, run giọng chỉ trích: “Trịnh Bân, nhà ở khu vực này rõ ràng không thể cho thuê với giá tiền như thế này! Chẳng qua ông chỉ cảm thấy chúng tôi cần căn phòng này, cô nhi quả mẫu là trái hồng mềm dễ bị gây khó dễ, cho nên mới cậy mạnh tăng tiền phòng vô lý như vậy.”

Trước thời hạn kết thúc hợp đồng điên cuồng tăng tiền thuê nhà, trình độ bạo lực đến cửa giục đóng tiền phòng càng ngày càng nặng, phí thuê nhà mười nghìn tệ một tháng, ở Đế Kinh hoàn toàn không phải con số nhỏ.

“Tôi nói cho ông biết, tất cả hợp đồng thuê phòng, cả lịch sử chuyển tiền tôi đều có giữ.”

Trong lòng Bùi Nguyện cũng sợ Trịnh Bân người cao lực mạnh, nhưng vì để bảo vệ người mẹ gầy yếu và đứa em trai không biết cái gì đằng sau, cố gắng nén run sợ, nói liện một hơi:

“Nếu ông còn dám làm ẩu, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát đến xử lý! Thử xem ai mới là lưu manh không nói phải trái.”

“Mày…”

Trịnh Bân tự biết bản thân mình đuối lý, lại không muốn Bùi Nguyện làm mình mất hết mặt mũi, ông ta thở hổn hển giơ nắm đấm lên dọa người trước mắt:

“Mày đừng tưởng rằng tao không đánh đàn bà!”

Lời uy hϊếp vừa ra khỏi miệng…

Bùi Ý được hai mẹ con bảo vệ đằng sau đột nhiên vọt đến, không nhịn được nữa đi lên đánh ông ta một quyền.

Cạch!

Trịnh Bân không chút phòng bị nào bị đánh lui về phía sau, đυ.ng phải cánh cửa của tủ giày đơn sơ trước cửa nhà.

Trên lòng bàn tay bị đυ.ng rách tạo thành một vết máu trên cửa tủ, cơn đau ngắn ngủi sắc bén khiến ông ta lập tức bùng nổ cơn tức giận.

“Đ.M, con mẹ nó, mày tự tìm chết đúng không!”

Trịnh Bân đột nhiên bò dậy từ dưới đất, Bùi Ý bị túm lấy bất ngờ không kịp đề phòng, trong con ngươi khẽ lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt.

Lạnh lẽo ngắn ngủi nhưng sắc bén kia, không giống như một con dao cùn đã lâu không được mài dũa, mà giống như một thanh bảo đao đã được cất giấu từ rất lâu.

Trong chớp mắt Trịnh Bân đột nhiên trở nên chần trừ.

Chú Khải đứng ở phía sau ý thức được nguy cơ chuẩn bị xảy ra chuyện, cho tài vế và bảo vệ đi phía trước một ánh mắt. Hai ngươi kịp thời phản ứng, bước lên một bước khống chế được Trịnh Bân.

Hai đấu một không chột cũng què, Trịnh Bân tốn sức năm trâu bảy bò không thoát được khỏi hai người, vừa tức giận vừa lo sợ hét lớn lên:

“Mấy người là ai đó! Giữ tôi lại làm gì?”

“Không nghe thấy hai mẹ con nhà này đang cướp nhà tôi sao? Không nhìn thấy cái thằng điên này vừa mới đánh tôi một cái sao? Tôi phải báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát để xử lý.”

Giọng của Trịnh Bân càng nói càng lớn, khiến cho hàng xóm xung quanh cũng nhao nhao ló đầu ra hóng hớt.

Bùi Ý nhịn cơn đau từ khớp xương ngón tay truyền tới, chỉ hận không thể đi lên cho tên vô liêm sỉ không biết xấu hổ này thêm hai nắm đấm nữa, nhưng cậu cảm nhận được người bên cạnh mình đang lo lắng, chỉ đành tạm thời thu liễm lại.

Nơi này là Đế Kinh.

Trên danh nghĩa Trịnh Bân vẫn là chủ nhà, kể cả đã vi phạm hợp đồng cho thuê nhà, làm khó dễ hai mẹ con họ trước, nhưng nếu cưỡng chế đả thương ông ta, sợ là sẽ gây ra nhưng phiền phức không cần thiết khác.