Chương 29

Huống chi, bây giờ cậu chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, bản thân không có chút lực nào. Vừa rồi đánh ông ta một quyền còn đang đau tay đây. Nếu như chuyện này truyền đến tai Bạc Việt Minh, nói không chừng đối phương sẽ lại chán ghét cậu suốt ngày ra ngoài gây chuyện.

Suy nghĩ đến đây, Bùi Ý nhanh chóng thay đổi cách thức làm việc.

Bản thân cậu không tiện ra tay, vậy thì mượn tay những người khác để giải quyết đồng phiền phức này đi.

Bùi Ý nhìn về phía chú Khải đứng đằng sau, ánh mắt mềm nhũn cầu khẩn: “Chú Khải…”

Trên gương mặt đang ngây thơ vô hại đột nhiên xuất hiện một cảm giác tức giận, khóe mắt khẽ đỏ ửng, nhìn giống hệt như bị ép tức giận, ngay cả một tiếng nói cũng khó kiềm chế run rẩy trong đó.

Chú Khải từ nãy giờ đã cảm thấy lòng dạ Trịnh Bân đen tối không còn gì để nói, làm gì cần phải Bùi Ý mở miệng nói cần giúp đỡ? Từ lâu ông ấy đã muốn xử lý rồi.

Ông ấy đi lên phía trước an ủi:

“Cậu chủ, cậu đừng nóng giận, chuyện này để tôi giải quyết.”

“Giải quyết? Phi!”

Trịnh Bân năm lần bảy lượt không thoát được trói buộc, hơn nữa còn làm cho cánh tay mình càng ngày càng đau hơn, nhưng giọng nói phát ra lại không biết chừa:

“Một lão già không chịu chết như ông thì có thể giải quyết cái mẹ gì?”

“...”

Mặc dù thân phận chú Khải là quản gia, nhưng lúc còn trẻ từng đi theo bên người chủ nhà Bạc Phái Chi lăn lộn ở bên ngoài, đến bây giờ ở trước mặt người khác cũng coi như là có chút mặt mũi. Thế mà bây giờ lại bị nói là “lão già không chịu chết!”

Nụ cười trên khóe miệng chú Khải hơi cứng lại, cười lạnh như có như không:

“Cứ theo như ông Trịnh đây nói, chúng ta báo cảnh sát xử lý đi.”

Trịnh Bân sửng sốt một chút, những hàng xóm ló đầu ra hóng hớt náo nhiệu cũng cảm thấy hơi nghi ngờ.

Đúng ra là phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện chứ, sao lại gọi cảnh sát hả?

Chú Khải ra hiệu bảo tài xế và bảo vệ thả Trịnh Bân ra, quay sang nhìn Bùi Ý một cái: “Cậu chủ nhà chúng tôi đầu óc không được tỉnh táo hoàn toàn, năng lực nhân thức hơi yêu, nhưng một quyền vừa rồi kia là để bảo vệ lại chị ruột của cậu ấy.”

“Nếu ông Trịnh muốn xử lý, sợ là phải tìm người giám hộ của cậu chủ để giải quyết. Đúng rồi, bà Thư đây là mẹ ruột của cậu chủ, cũng coi như người giám hộ rồi.”

“Có điều như đã nói trước, là ông làm bà ấy bị thương trước.”

“...”

Từng câu từng chữ rõ ràng, câu nào cũng khiến cho Trịnh Bân cứng họng.

Bùi Ý lập tức hiểu được ý của chú Khải, sâu thẳm trong con ngươi khẽ lóe lên ý cười.

Đầu tiên là giảm nhẹ tính nghiêm trọng một quyền kia của cậu, hơn nữa trên tường con hẻm này cũng có gắn camera giám sát, mà rõ ràng là Trịnh Bân cũng làm Thư Uyển bị thương ở tay như vậy.

Nếu loại chuyện nhỏ nhặt này làm ầm ĩ đến bên phía cảnh sát, cùng lắm cũng chỉ là xử lý cảnh cáo, hai bên bùi thường chút tiền thuốc thang là được.

Có điều, chuyện này qua đi sẽ lại đến chuyện khác.

Giải quyết vấn đề nhỏ “gây gổ tranh chấp” hai bên, vậy sẽ giải quyết đến vấn đề lớn tiếp theo “tăng giá phòng vi phạm hợp đồng.”

Quả nhiên chú Khải nói tiếp, trong giọng nói trở thành ngữ điệu lão luyện trầm ổn:

“Ông Trịnh đây cũng coi như là chủ nhà, trong thời gian hai bên ký hợp đồng đã hai ba lần vi phạm hợp đồng tăng giá tiền thuê phòng, ai đúng ai sai, trong lòng mọi người đều biết.”