Chương 30

“Như vậy đi, những lời thừa thãi tôi không nói nữa, nếu cô Bùi nói là hợp đồng và lịch sử chuyển tiền đều ở đây, vậy sau này cứ giao toàn bộ công việc cho bên luật sư của tôi đi.”

Trịnh Bân bị đánh cho khóe miệng đau rát, trong miệng còn có mùi vị máu tanh trào ra. Ông ta nuốt nước miếng một cái, bắt đầu nghi ngờ thân phận của Bùi Ý.

Rốt cuộc đối phương có gia thế thế nào vậy?

Còn có luật riêng nữa hả? Chắc không phải chỉ để dọa người chứ?

Chú Khải nhìn thấy mặt Trịnh Bân dãn ra, giọng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Ông Trịnh, tôi khuyên ông nên hoàn thành thủ tục kiện tụng cho xong sớm, chuẩn bị khoảng bồi thường. Nếu như lúc đó cần người làm chứng, đến lúc đó xin hàng xóm mọi người nói sự thật.

“...”

Trong mắt chú Khải, Trinh Bân không nhìn ra chút nói dối mạnh miệng nào, trong lòng bắt đầu tính đến đường lui cho mình.

Vốn dĩ ông ta thấy hai mẹ con này thân cô thế cô dễ bị bắt nạt, muốn nhân dịp này đòi thêm khoản tiền nữa để đi tiêu khiển, ai mà nghĩ lại phải kiện chứ? Ngộ nhỡ mất sức còn lấy lại tiền như thế nào?

Người xung quanh nghe thấy giọng nói nhờ vả tốt binh của chú Khải, cuối cùng những người xung quanh không nhịn được bắt đầu lên tiếng:

“Trịnh Bân, ông đừng ở đây làm khó dễ mẹ con ba người họ nữa đi.”

“Vợ chồng lão Trịnh tốt như vậy, sao lại sinh ra đứa con trai mặt dày vô liêm sỉ như ông chứ? Cách năm ngày ba ngày lại đến cửa làm loạn đòi tăng giá? Nếu ông cũng giấy trắng mực đen cho người khác thuê thì dám giở trò lưu manh như thế này không?”

“Đúng là hại người! Tất cả người ở đây có ai không biết mẹ con chị Thư hiền lành như thế nào đâu? Tiểu Nguyện, con nghe chú này đi, đi lên tòa kiện ông ta! Lấy tiền bồi thường đi thuê một chỗ tốt hơn.”

Trái phải cứ ông nói một lời bà nói một lời, tất cả đều đứng về phía Thư Uyển và Bùi Nguyện.

“...”

Trịnh Bân không ngờ tới mình lại bị sỉ vả như thế này, còn bị quở trách không đáng giá một xu, sao lần này ông ta lại đυ.ng phải người cứng rắn như thế này cơ chứ?

Đúng là xui xẻo!

“Mấy người các người hóng hớt ở đây làm gì?”

Trịnh Bân tự biết mình đuối xí, che khóe miệng của mình, không dám nhìn đám người Bùi Ý:

“Tao còn có việc, không lãng phí thời gian với chúng mày nữa.”

Nói xong, ông ta nhanh chóng chạy ra ngoài khỏi ngõ nhỏ, đến một đồng bồi thường cũng không dám đòi nữa.



Trịnh Bân đã muốn chạy trốn, có đuổi theo cũng không có ích gì.

Trong lòng Thư Uyển đột nhiên xuất hiện đứa con trai nhỏ của mình, sau khi nói với mấy người hàng xóm vừa hỗ trợ lời cảm ơn, vội vàng dẫn theo đám người Bùi Ý đi vào nhà.

Trong nhà diện tích không lớn, là đồ đạc và bố trí đều theo kiểu cũ, có điều quét dọn rất sạch sẽ.

Năm trước sau khi Bùi Nguyện tốt nghiệp đại học đã trở thành một giáo viên mỹ thuật, bây giờ đang mở một phòng dạy vẽ cùng với bạn. Trong phòng của cô ây bày đầy tranh tự vẽ, giống hệt với tính cách bên ngoài của cô, màu sắc rất dịu dàng.

Còn mẹ Thư Uyển chỉ có một cái giường nhỏ đơn giản, ngoài trừ cái này ra, Bùi Ý còn phát hiện một phòng ngủ nhỏ nhắn màu xanh nhạt.

Thư Uyển dè dặt nắm tay Bùi Ý:

“Cái này cố ý để cho con đó, lúc nào cũng hi vọng con có thể trở về ở đây. Nhiều năm như vậy, chăn đã đổi đi đổi lại mấy lần rồi.”