Chương 31

Thật ra thì Bùi Ý không có thói quen đυ.ng chạm với người lạ, nhưng nghe những lời trần thuật dịu dàng này, trong lòng cậu không biết tại sao lại nóng lên.

Hình tượng này của Bùi Uyển, là hình dáng của mẹ mà cậu đã từng ao ước.

Chưa đợi cậu nói gì, Bùi Nguyện đã lấy một cái hộp y tế nhỏ trong phòng mình ra:

“Mẹ, mẹ mau ngồi xuống đi. Phải rửa sạch vết thương trước đã, để tránh cho nhiễm trùng.”

Bùi Ý im lặng không tiếng động cầm tay Thư Uyển kéo đến, chủ động đưa bà đi sang.

Hai mẹ con hai người không ngờ tới Bùi Ý lại đột nhiên làm như thế, nhìn nhau không hẹn mà cùng vui mừng.

Đã lâu không gặp, tự nhiên có cảm giác Bùi Ý đã “trở nên thông minh không ít”, đây là một chuyện tốt.

Bùi Nguyện gắp ra một miếng bông gòn khử độc, cười thúc giục:

“Mẹ, mẹ mau ngồi xuống đi. Đừng để cho em trai lo lắng.”

“Được!”

Thư Uyển hiếm khi nhìn thấy cả một đôi con gái con trai đều đoàn tụ ở bên cạnh mình, nỗi lòng chua xót bỗng chốc trở nên vui vẻ trở lại, cảm giác đau nhói khi thuốc chạm vào vết thương cũng không còn nữa.

Bà nhìn chằm chằm hai chị em một hồi lâu, sau đó mới bất tri bất giác nhớ đến chú Khải vẫn đang đứng ngoài cửa:

“Nhìn cái đầu óc này của ta này, mau mời ông này vào, vừa rồi cảm ơn ông ra mặt hỗ trợ.”

“Tôi nghe Bùi Ý gọi ông là chú Khải, ông là người nhà họ Bùi phái tới sao?”

Chú Khải vẫn đứng ở cửa như cũ, giới thiệu đơn giản: “Bà Thư, tôi là quản gia nhà họ Bạc, Cao Khải. Mấy hôm trước hai nhà đã quyết định liên hôn, ngày hôm qua cậu chủ đã dọn vào nhà họ Bạc sống chung với cậu hai nhà chúng tôi rồi.”

Bàn tay đang nắm tay Bùi Ý của Thư Uyển đột nhiên run lên một cái: “Cái, cái gì mà nhà họ Bạc? Liên hôn cái gì cơ?”

“Còn có thể là cái gì?”

Bùi Nguyện lập tức kịp phản ứng lại, mai mắt đỏ lên vì tức giận:

“Cái cuộc hôn nhân này là Bùi Như Chương hay lão gia chủ đề ra?”

“Bọn họ, bọn họ coi Tiểu Ý là gì cơ chứ? Làm khó dễ thằng bé bình thường ngoan ngoãn sẽ không biết phản kháng, cho nên ép buộc vứt thằng bé vào nhà họ Bạc các người để đổi lấy những lợi ích khác đúng không?”

Chú Khải không ngờ đến suy nghĩ của hai người sẽ kích động như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.

Dù sao người lớn hai nhà cũng đều ôm loại tâm tư này, nhưng cậu hai và cậu chủ đều là bị ép buộc mà.

Bùi Ý nhận ra được chú Khải đang bị làm khó, không thể làm gì khác, chỉ giật mình nắm lấy cổ tay của Bùi Nguyện:

“Chị, nhà họ Bạc và cậu hai rất tốt, ông nội với chú không tốt, em không thích bọn họ.”

Một câu trần thuật đơn giản, Bùi Ý cố ý diễn tả rất chậm, nhưng rơi vào trong lỗ tai Bùi Nguyện và Thư Uyển lại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Từ sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, hai người nghĩ đủ cách muốn gặp Bùi Ý, nhưng luôn bị nhà họ Bùi chặn ở bên ngoài.

Thư Uyển mơ hồ có thể đoán được đứa con trai “ngu ngốc” của mình ở trong cái nhà lạnh lẽo đó sẽ bị đối đãi như thế nào, những vết máu bầm trên tay này khẳng định là do người nhà họ Bùi ban tặng.

Thư Uyển khẽ vuốt ve những dấu vết trên cánh tay Bùi Ý, vừa hối tiếc vừa tự trách:

“Đều do mẹ, trách mẹ không có năng lực.”

Năm đó gia cảnh nhà bà rất kém cỏi, Bùi lão gia tử cực kì chú ý đến điểm này, cho nên mới không đồng ý hôn sự của bà và Bùi Như Diệp.