Chương 3

“Lão tiên sinh, chúng ta cũng sắp trở thành một nhà rồi, việc gì phải nói những lời khách khí như vậy cơ chứ.”

Bùi Như Chương chủ động lôi kéo quan hệ hai nhà:

“Đây chính là cháu nhỏ của tôi, Bùi Ý.”

Ông ta đã đổi bộ mặt chán ghét với Bùi Ý trên xe thành một bộ mặt cực kì thân thiện:

“Mặc dù đầu óc hơi ngốc một chút, nhưng từ trước giờ đều rất khôn khéo hiểu chuyện.”

Ý nói chính là, chuyện mà nhà họ Bạc ngỏ lời, Bùi Ý đã “nghe lời” đồng ý mối hôn sự này.

“Đưa mắt toàn cái thủ đô này, có ai không biết Đổng sự Bùi hiền lành tốt bụng cơ chứ? Ông vẫn luôn chăm sóc người cháu trai này như con ruột của mình, cậu nhà nhất định sẽ nghe lời ông rồi.”

“Ha ha, lão tiên sinh quá lời rồi.”

Bùi Như Chương nghe vậy cực kì thoải mái, thuận miệng ra lệnh cho Bùi Ý:

“Tiểu Ý, nào, đến đây, chào hỏi tiếng đi.”

“...”

Chào hỏi?

Vẫn còn cho ông ta mặt mũi như trong quá khứ sao?

Bùi Ý nhìn mọi người trong nhà họ Bạc, hai mắt khẽ nhíu mày suy nghĩ. Được đó, vậy thì chào hỏi theo cách khác người chút đi.

Suy nghĩ một chút, cậu chợt cầm lấy chén trà quản gia vừa mới bưng lên, hung dữ ném xuống.

Xoảng!

Ly thủy tinh theo quỹ đạo đã dự đoán trước đập trên cổ chân Bùi Như Chương, nước trà nóng văng lên khiến ông ta run run, nụ cười giả tạo trên mặt cũng cứng lại.

Cái này còn chưa xong, Bùi Ý ném ly xong, không quên lùi lại, kéo xa khoảng cách với Bùi Như Chương ngay trước mắt mọi người.

Ghét bỏ là thứ vũ khí vô hình gϊếŧ người tốt nhất.

Mọi người trong nhà họ Bạc trố mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra bầu không khí kỳ quặc này…

Chỉ là gọi lại chào hỏi một tiếng, vậy mà bị đứa cháu ngu nhà mình chống đối thành như thế này? Sợ là bình thường thái độ Bùi Như Chương đối với Bùi Ý này cũng không khá hơn chút nào đâu?

“...”

Nói lên cơn là lên cơn, nói ngừng là ngừng.

Bùi Như Chương ôm một bụng tức giận, ông ta làm sao cũng không ngờ tới, đứa cháu ruột từ trước đến giờ cực kì dễ bắt nạt, lại đập nát mặt mũi của ông ta ở ngay trước mặt mọi người.

Chỉ có điều, từ trước đến giờ ông ta vẫn luôn diễn vai “người chú tốt” ở bên ngoài, hơn nữa mọi người đều biết Bùi Ý là một thằng ngốc, liên tiếp hai điều này khiến ông ta muốn đánh cũng không được, muốn mắng cũng không xong.

Bạc lão tiên sinh nhìn thấy trên mặt đất bừa bãi mảnh vụn, trong giọng nói mơ hồ mang theo chút không vui:

“Đổng sự Bùi, không sao chứ?”

“Không sao.”

Bùi Như Chương nghiến răng nuốt cơn giận xuống bụng, cười miễn cưỡng:

“Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông trẻ tuổi gương mặt phổ thông đứng dậy:

“Xem ra cậu chủ Bùi thấy nơi này hơi nhàm chán, không thích rồi. Ông nội, Đổng sự Bùi, không thì để con đưa cậu ấy đi gặp Việt Minh trước?”

Bạc Việt Minh trong miệng người đàn ông, chính là đối tượng liên hôn của Bùi Ý.

“Cũng được. Người giúp việc vừa nói Việt Minh đang ngồi trong vườn hoa đó, Quan Thành, con đưa cậu chủ Bùi qua đi.”

Bùi Như Chương vội vàng mượn cơ hội xóa bỏ sự lúng túng:

“Vậy thì làm phiền cậu đây đưa đứa cháu nhỏ của tôi đi rồi.”

Lần này mượn cái lý do lần đầu gặp mặt của cuộc hôn nhân này, thực tế là hai bên ký hợp đồng tiếp tục hợp tác, mấy chuyện này càng ít người không liên quan càng tốt, đừng nói chi là Bùi Ý chuyên gây họa này.