Chương 7

Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người nhà họ Bạc đều có biến hóa vi diệu.

Từ sau khi Bạc Việt Minh bị thương do tai nạn giao thông, Bạc lão tiên sinh lấy lý do “dưỡng bệnh” để cưỡng ép lấy lại những hạng mục thương mại trong tay anh, sau đó giao hết cho Bạc Quan Thành đang ở chung trong nhà lớn.

“Ông nội, ông đừng lo. Con không sao.”

Bạc Quan Thành đã sớm đứng dậy khỏi mặt đất.

Anh ta đương nhiên tức Bùi Ý đến mức ngứa ngáy khắp người, nhưng lại không dám bày mưu tính kế phá hỏng đám cưới giữa hai nhà này, cuối cùng không thể làm gì, chỉ có thể duy trì vẻ mặt lịch sự trước sau như một.

“Đổng sự Bùi, tôi thấy cậu Bùi đây đúng là thích Việt Minh thật đó, vừa rồi còn ôm không chịu buông tay đâu.”

Câu nói này đã dẫn câu chuyện trở lại chủ đề ban đầu.

Bùi Như Chương giả vờ kinh ngạc:

“Như vậy sao?”

Bạc lão tiên sinh bày ra dáng vẻ người lớn trong nhà, thuận thế tiếp lời:

“Việt Minh, chuyện kết hôn giữa hai nhà đã được định xong rồi. Từ hôm nay cậu Bùi sẽ chuyển tới đây ở.”

“Hai đứa tiếp xúc trước cũng tốt, đợi mắt con khỏi lại, chọn một ngày thích hợp để đăng ký kết hôn.”

Ông một câu, tôi một câu, phối hợp cực kì ăn ý, không hổ đều là cáo già mà.

Bùi Ý nghe yêu cầu “cưỡng chế” của Bạc lão tiên sinh, im lặng không lên tiếng nhìn về phía Bạc Việt Minh trước mắt.

Vốn dĩ cậu còn tưởng Bạc Việt Minh còn phải phản đối lấy lệ vài câu, không ngờ đến anh lại đồng ý ngay lập tức.

“Nếu ông nội và những người khác đã thương lượng xong, vậy cứ quyết định như vậy đi.”

“Hai đứa thanh niên trẻ các con nói chuyện chút đi, Đổng sự Bùi, đến phòng trà uống cùng ta chén trà chứ?”

“Đương nhiên, tôi đang muốn còn không được.”

Đoàn người tới rồi lại đi, vườn hoa lớn như vậy lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.

Bùi Ý nhìn chằm chằm những bóng lưng đang rời đi, trong lòng khẽ nhổ một bãi nước bọt.

Đúng thật là vụ liên hôn không thể qua loa chiếu lệ hơn được nữa mà.

Một khi hiệp nghị hợp tác được ký thành, hai người trong cuộc bọn họ không còn bất kỳ tác dụng nào.

Trong lúc bất chợt, Bạc Việt Minh đột nhiên xoay người nhích lại gần, Bùi Ý theo bản năng muốn kéo khoảng cách ra, nhưng eo nhỏ lại đυ.ng phải chiếc bàn trà đằng sau.

Cạch!

Mặt bàn bị đυ.ng vào phát ra tiếng động kẽ, Bùi Ý chỉ lùi được nửa bước đã không thể lùi được nữa. Bạc Việt Minh trước mặt bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt rủ xuống như có như không nhìn khoảng không trên mặt đất.

Khoảng cách của hai người rất gần, Bùi Ý bị ép sát gần như còn nghe thấy cả hô hấp trên người Bạc Việt Minh.

Mùi gỗ đen thơm nhàn nhạt, khiến người khác cảm thấy một cảm giác xa lạ không được đến gần. Gương mặt trắng bóc cũng không vì hai mắt không nhìn thấy được mà mất đi ánh hào quang, chỉ cần xích lại nhìn đã thấy vẻ đẹp trai khiến người ta quên cả hô hấp.

Bùi Ý đối diện với đôi mắt xanh đậm mất tiêu cự của Bạc Việt Minh, nín thở đưa tay quơ quơ trước mắt anh.

Hình như Bạc Việt Minh cảm nhận được cái gì đó, bất thình lình lên tiếng: “Bùi Ý.”

Bùi Ý bị bắt quả tang lập tức rụt tay lại, khẽ hừ một tiếng đáp lại.

“Cho dù cậu nghe hiểu hay không…”

Bạc Việt Minh dừng lại một chút, trong giọng nói lạnh lùng ẩn chứa chút nghiêm nghị kháng cự:

“Những chuyện cậu vừa mới làm, sau này tuyệt đối không được xuất hiện ở trước mặt tôi lần thứ hai.”

“...”