Chương 8

Bùi Ý sửng sốt một chút, bỗng nhướng mày sáng tỏ.

Quả nhiên, nhân vật phản diện đỉnh cao như thế này không thể nào tùy tiện hôn hít được, một câu tỏ tình là được rồi.

Hai bên im lặng một lúc, bỗng từ trong căn biệt thự độc lập có một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi đi ra, ông ta nhanh chóng đứng yên ở bên cạnh Bạc Việt Minh:

“Cậu hai.”

Bạc Việt Minh nhận ra được giọng nói này, đối phương là một trong những quản gia của nhà họ Bạc, từ khi anh xảy ra chuyện đã luôn đi bên cạnh anh hỗ trợ xử lý vài chuyện vụn vặt.

Bạc Việt Minh lùi lại, kéo xa khoảng cách với Bùi Ý:

“Chú Khải, vừa rồi tôi quên cầm gậy chỉ đường, chú dẫn tôi đến phòng sách một chuyến.”

Chú Khải khó hiểu nhìn về phía Bùi Ý:

“Như vậy cậu Bùi…”

Bùi Việt Minh nhanh chóng bước đi:

“Đi thôi.”

Trong trang viên bốn phía đều có quản chế, lúc nào cũng có người giúp việc đi ngang qua, không như vậy rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Chú Khải sợ Bạc Việt Minh không nhìn thấy đường, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị ngã xuống, vội vàng đi theo anh lên nhà.

Bùi Ý đứng tại chỗ cho đến khi hai người đi vào phòng, sau đó tự nhiên ngồi xuống. Cậu không có cảm giác chút nào là bản thân mình bị bơ, ngược lại hoàn toàn hiểu được thái độ lạnh lùng của Bạc Việt Minh…

Ngu si kết hợp với mắt mù.

Cuộc hôn nhân này rõ ràng là một nỗi sỉ nhục, lúc này đối phương có tâm tình tốt mới là chuyện lạ.



Bên trong biệt thự nhỏ độc lập.

Chú Khải đuổi người giúp việc ngoài cửa đi, bước nhanh đến cửa sổ sát đất phòng sách, hỏi:

“Cậu hai, cậu thật sự quyết định đồng ý cuộc hôn nhân này sao?”

Bạc Việt Minh gõ nhẹ dọc theo cửa sổ, rõ ràng bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, nhưng trong tầm mắt hắn vẫn giống như bị phủ một tầng sương mù:

“Chuyện ván đã đóng thuyền như thế này, tôi có phản đối nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.”

Những chuyện liên hôn giữa giới thượng lưu như thế này, từ trước đến giờ đều là một trong những thủ đoạn quan trọng để lấy được tài nguyên thương mại và mạng lưới giao thiệp.

Nếu như nói, nhà họ Bùi muốn vứt bỏ cậu chủ ngốc Bùi Ý này, thì nhà họ Bạc ngoại trừ muốn làm nhục Bạc Việt Minh, càng muốn nhân cơ hội này cắt đứt đường lui của anh.

Dựa vào kết hôn để được thông gia trợ lực, sau này còn muốn tiếp tục tranh quyền đoạt lợi sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Chú Khải đương nhiên biết tính toán của những người trên nhà lớn kia, vừa tức vừa đau lòng:

“Cậu hai, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Không cần sốt ruột mấy thời khắc này, để cho bọn họ được như ý, mới có thể buông lỏng phòng bị với tôi.”

Bạc Việt Minh đưa tay sờ lên đôi mắt mình:

“Chú Khải, bên bệnh viện kia đã sắp xếp trong chưa?”

Việc quan trọng nhất bây giờ, là đôi mắt của anh.

Chú Khải hạ thấp giọng:

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, bên ngoài cũng chỉ nói là khả năng mắt cậu chủ hồi phục lại rất thấp. Lần kiểm tra tới của bác sĩ Lâm cũng định ở nửa tháng sau.”

“Được.”

Chủ Khải đột nhiên nhớ tới Bùi Ý vẫn đang ở trong vườn hoa, nhìn ra cửa hói:

“Vậy cậu Bùi kia sắp xếp như thế nào đây?”

Bạc Việt Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:

“Chú Khải, tầm tối muộn một chút chú đi theo cậu ấy trở về nhà họ Bùi một chuyến, nói là hỗ trợ sắp xếp hành lý.”

Chú Khải sửng sốt một chút:

“Lấy hành lý?”