Chương 17: Sợ hãi

Ba ngày này Hàn Tuyết Thư sống như cái xác không hồn, mơ hồ ngơ ngác, có lúc sẽ ngồi khóc thút thít, có lúc ngồi bất động suy nghĩ vu vơ, không ăn không uống, khi mệt mỏi thì thϊếp đi nhưng trong lúc ngủ, đôi mắt vẫn luôn ẩm ướt nước mắt.

Lục Khải không trở lại căn nhà này kể từ ngày đó, cô không biết anh đi đâu. Bây giờ cô rất sợ gặp anh, cô sợ anh sẽ lại mắng cô, đánh đập cô, tổn thương cô. Cô chỉ ước rằng anh nghe cô giải thích một lần, dù chỉ một lần thôi cô cũng cam lòng. Vậy mà, ngay cả đến cơ hội mở miệng ra, anh cũng không cho phép cô.

Hàn Tuyết Thư đột nhiên lại khóc, cắn môi của mình mà khóc như vậy, trên gương mặt vô cùng trắng, lúc này đã sớm hiện đầy nước mắt, chỉ cần động nhẽ, có lẽ sẽ nát linh hồn của cô. Hóa ra yêu một người lại đau thế này, không đúng, là yêu một người không phải của mình lại đau như thế này.

Tầng cao nhất của tập đoàn Lục Thị, một bóng dáng cao lớn anh tuấn đang xoay lưng về phía cửa sổ, đem điếu thuốc kẹp chặt giữa hai ngón tay, từ từ thổi nhẹ làn khói trắng bay bổng, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Khải lạnh nhạt xoay lưng lại, ngồi vào vị trí ghế ngồi, nhàn nhạt mở miệng:

"Vào đi"

Bên ngoài Dương Tử bước vào, đưa 2 ngón tay lên thể hiện sự chào hỏi. Lục Khải thấy vậy thì thở dài.

"Cậu rảnh rỗi lắm à?"

"Tôi cảm thấy không ai rảnh bằng tôi"

Dương Tử cười châm chọc:

" Tôi nghe bảo mấy ngày rồi cậu không về nhà mà ngày đêm ở bar hả?"

"Cậu rảnh như vậy thì về đi tìm vợ mà kết hôn đi, đừng quan tâm chuyện tôi". Lục Khải bất mãn nói.

Dương Tử rút điện thoại ra, giả vờ bấm bấm số nào đó

"Tôi gọi cho vợ cậu đến đón cậu nhé"

"Gọi cô ta tới làm gì, không có việc gì nữa thì cậu mau cút ra ngoài". Đem thanh âm lãnh khốc rít mạnh, mùi không khí nguy hiểm lan tràn khắp căn phòng.

Từ lúc nào, ai ai cũng nhắc đến tên cô trước mặt hắn. Đến cả Dương Tử, một người thay phụ nữ như thay áo, chưa từng để ý đến cảm xúc một ai, vậy mà đã bao nhiêu lần hắn nói giúp cô ta trước mặt anh.

" Cẩn thận có ngày sẽ hối hận" Dương Tử trước lúc rời đi liền để lại một câu nói hờ hững, ngược lại giống như một thứ vũ khí sắc bén hung hăng đâm Lục Khải một phát.

" Không khiến cô ta đau khổ tôi mới hối hận đấy". Lục Khải trả lời một cách rành rọt, lập tức phủ nhận câu nói vừa rồi của Dương Tử.

Nhìn Dương Tử phất người rời khỏi, đem cửa phòng đóng lại, không gian bắt đầu yên tĩnh, đem những câu nói vừa rồi của Dương Tử lớn vởn trong tâm trí anh, kỳ thực, lời anh nói mới là chính xác nhất, cũng chưa từng nghĩ sẽ vì cô mà hối hận, bởi trong tim anh, ngoại trừ người con gái kia, ai cũng không thể làm anh lung lay được.

Hàn Tuyết Thư ngồi trên xích đu trong vườn, khẽ đung đưa qua lại, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng rọi xuống, một mảnh sân vườn đều bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ ảo của ánh trăng trên cao kia, trong lòng cô lại dâng trào một cỗ chua xót lạ thường, bản thân vốn đã quen với cô đơn, nhưng thực sự bị anh ghét bỏ đến tận xương tủy vẫn làm lòng cô cô đơn hơn bình thường, đau lòng gấp trăm vạn lần.

Nghe tiếng động cơ xe dừng phía trước cổng, cô quay phắt người sang nhìn chiếc xe quen thuộc đang dừng lại, người đàn ông to lớn mở cửa xe bước xuống, trái tim cô bất giác đập rộn rạo, không khỏi bối rối đứng bật dậy chạy nhanh vào trong, cũng không biết nói gì với anh, chỉ muốn tối nay giữa bọn họ đừng xảy ra bất cứ chuyện gì, không gặp mặt có lẽ Lục Khải sẽ không để ý, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cô bước vào phòng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa kín, Hàn Tuyết Thư nằm lên giường kéo kín chăn lên che toàn bộ cơ thể lại, hy vọng anh nghĩ đến cô đã ngủ mà bỏ qua.

Bước chân vững vàng đi đến dưới chân cầu thang, đôi mắt hẹp dài như chim ưng hơi híp lại, bàn tay đưa lên cổ đem tháo cà vạt ném qua một bên, nhìn toàn bộ căn biệt thự đều tắt đèn tối thui, chỉ chừa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt phát từ phía hành lang.

Vừa rồi anh bước xuống vô tình thấy người phụ nữ kia hớt hải chạy vào trong, rõ ràng ngồi ở xích đu lại thấy anh trở về liền bỏ chạy mất dáng, cái xích đu kia rõ ràng còn đung đưa, quả thật cô rất cao tay, biết rõ chơi trò quyến luyến tình cảm không được, lại chuyển thành trò lạt mềm buộc chặt với anh.

Đôi chân anh dừng lại trước cửa phòng, bên trong yên tĩnh không tiếng động, Lục Khải đứng im đưa tay mở nhẹ chốt cửa, bên trong vẫn im lặng không một ánh đèn, đúng là vội vàng đến mức đèn ngủ cũng chưa kịp bật.

"Không phải giả vờ nữa"

Lời nói sắc bén đậm chất nguy hiểm cảnh cáo cô.

Hàn Tuyết Thư cảm nhận được thân hình anh đang đứng trước giường, lại run sợ không dám động đậy.

"Cô tự mình ngồi dậy cho tôi"

Sức nhẫn nại đạt đến giới hạn, người phụ nữ kia thật sự muốn chết, nếu muốn chết cũng không cần anh ra tay, nếu anh hành hạ cô, xác định ngày mai cô sẽ không rời khỏi giường được, so với cái chết nhanh gọn kia, phương thức giải quyết của anh có lẽ đáp ứng hơn nhiều, mà cô cũng nghĩ đến vấn đề này, cô không thể chọc giận anh, cô sợ hãi từ từ mở chăn ra rồi ngồi dậy, cô lo lắng cả người lùi lại phía sau.

Lục Khải tiến lên một bước, Hàn Tuyết Thư lùi lại một bước, đến khi cả thân thể anh chạm đến chiếc giường, cô mới lạnh lẽo ngước mặt đối diện anh.

"Khải, anh về rồi"

Thực ra cô không biết tại sao anh lại bắt cô phải dậy, trong khi cô đã cố giả vờ đi ngủ để không phải đối mặt với anh, giống như âm hồn không tan luôn chạm đến vết thương sâu thẳm trong trái tim, đem bản thân nhốt lại dưới vực thẳm, không thể chạy trốn.

" Cô đóng kịch giỏi thật, khiến tôi thật khâm phục, bản thân tối nay muốn nếm thử hương vị mấy ngày qua cô giở thủ đoạn trên giường với đàn ông đến đâu rồi"

" Anh định làm gì? Đừng qua đây"

Nhìn thấy Lục Khải đang thực sự giận dữ, ánh mắt sáng quắc hung tợn như chim ưng chằm chằm nhìn thẳng vào người cô từ trên xuống dưới,

phản ứng bên dưới bắt đầu cương cứng, chết thật, chỉ cần nhìn thấy cô, anh lại có phản ứng mãnh liệt đến như vậy, cảm thấy bản thân có chút kì quái, nhất thời không thể kìm chế.

" Đừng?". Lục Khải nhếch miệng lặp lại câu nói của cô, đem bàn tay kéo khuôn mặt cô lại gần, hơi thở nam tính mạnh mẽ lướt qua, mang theo dòng cảm xúc cuồng nhiệt dâng trào trong cơ thể.

"Lục thiếu phu nhân, không phải cô bảo yêu tôi lắm sao? Không phải cô ngày đêm thương nhớ tôi, ủ rũ không ăn không uống sao? Tôi sẽ đáp ứng cô"

"Không."

Hàn Tuyết Thư né tránh bàn tay anh, sự đυ.ng chạm của anh khiến cô hít thở không thông, toàn thân vô lực mềm nhũn, khiến cô cả kinh không dám động chạm đến anh.

Lục Khải bùng phát cơn giận dữ điên cuồng trước hành động khước từ của Hàn Tuyết Thư, bước tới nhằm chuẩn xác đôi môi anh đào in mạnh lên.

"A...a..."