Chương 17: Tình nguyện để em lừa….

Tần Bảo Trâm lòng tham không đủ: “vài ngày nữa hoa khôi lớp em sinh nhật, em còn chưa mua quà sinh nhật cho cậu ấy nữa.”

Phương Đình nghe vậy, ngước mắt lên nhìn cậu: “Bản thân đã không có tiền tiêu, còn muốn mua quà sinh cho người ta? Thích người ta?”

Tần Bảo Trân gãi gãi mặt, cậu rất thích gương mặt đẹp, “Cô ấy rất xinh đẹp”

Sau đó cậu trơ mắt nhìn Phương Đình xóa đi vài số không, chuyển qua cho cậu hai mươi tệ.

!

Phương Đình giơ hai ngón tay lên véo véo lên má cậu: “Không được phép yêu sớm.”

Yêu sớm con mẹ cậu! Ông đây năm nay mười chín rồi được chưa!

Tần Bảo Trần thất thểu bốc khói bước xuống xe.

Cái tên Phương Đình đáng ghét này!

“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!

Tần Bảo Trân đang mắng chửi đã đời trong khung chat, đợi khoảng vài giây sau, cậu mới nhận ra mình quên đổi tài khoản, dùng tài khoản phụ mắng người.

Đợi đến khi cậu thu hồi, Phương Đình đã nhìn thấy rồi, còn gửi cho cậu một dấu hỏi chấm.

Tần Bảo Trân vẫn còn đang tức giận, vẫn là sờ mũi rồi trả lời hắn.

Caramel Tô Tô: “hu hu, người ta gửi nhầm rồi, không phải là đang mắng anh đâu.’

Chính là mắng cậu, một tên đàn ông keo kiệt

Phương Đình: “Ai chọc bé cưng giận rồi?”

Trừ cậu ra thì còn ai nữa.

Caramel Tô Tô: “Là anh trai của em, một tên vô cùng đáng ghét.”

“Người ta đã thành niên rồi, còn không cho người ta tìm bạn gái…”

Không đúng không đúng, xóa đi.

Caramel Tô Tô: “Người ta đã thành niên rồi, còn không cho phép em yêu đương.”

Phương Đình: “Anh trai em nói đúng, em còn nhỏ, yêu sớm dễ bị lừa”

Cậu giống như cách cái màn hình đều có thể nhìn thấy dáng vẻ người cha đau lòng của Phương Đình. Vừa muốn nói ai có thể lừa được cậu, lại đột nhiên nghỉ đến một vạn tám của mình bị lừa còn chưa đòi lại được, trong lòng phát đau.

Caramel Tô Tô: “Ồ, vậy anh bây giờ là đang lừa em sao?”

Phương Đình: “?”

Caramel Tô Tô: “Hôm qua còn lừa người ta vén áo lên cho anh xem ngực mà, anh có phải muốn tìm em phát tiết, mà không phải thực sự thích em.”

Phương Đình: “…..”

Tần Bảo Trân nhìn dấu chấm lửng kia thì nhướng mày, ngốc rồi đi, vác đá đập vào chân mình, Phương Đình thối tha.

Phương Đình như là đang nghĩ xem trả lời thế nào, khung trò chuyện vẫn luôn có người đang nhập, hơn một phút qua đi mới trả lời.

Phương Đình: “Anh không lừa em, vẫn luôn rất thích bé cưng.”

Phương Đình: “Bởi vì thích em, mới có du͙© vọиɠ với em”

Dâʍ đãиɠ thì dâʍ đãиɠ đi, còn nói quang minh chính đại như vậy.

Đếm kỹ, cậu ba năm trước xuất hiện với nick name “Caramel Tô Tô” , Phương Đình nếu lúc đó nói thích mình, vậy thì cũng rất lâu rồi. Mà cậu vẫn luôn không có bạn gái, bất luận là cô gái xinh đẹp thế nào tỏ tình với cậu, đều sẽ bị từ chối, xem ra cậu vẫn giữ mình trong sạch đó nha.

Đáng tiếc là, “Caramel Tô Tô” là nam, hắn có thích đi nữa cũng vô dụng.

Phương Đình: “Anh cho rằng em chủ động đến tìm anh, cũng là có chút thích anh.”

Caramel Tô Tô: “Hì hì, em chỉ có thích anh một tí tẹo thôi”

Chỉ có Phương Đình xếp thời khoá biểu giúp cậu, giúp cậu làm bài tập, lúc xuống lầu còn tiện tay lấy đồ ship đến cho cậu, cậu mới sẽ thích cái tên đáng ghét này một chút xíu.

Phương Đình: “Chỉ có một chút thôi sao?”

Caramel Tô Tô: “Đương nhiên rồi, người ta yêu cầu đối với nửa còn lại rất cao đó. Đầu tiên là anh ấy phải rất ưu tú, phải đẹp, thân thể cũng phải đẹp, còn phải biết nấu cơm”

Nghĩ nghĩ lại không đúng, mấy thứ này Phương Đình đều hoàn toàn phù hợp, Tần Bảo Trân cau mày, lại bổ sung một câu.

“Quan trọng nhất là không tiếc mà đưa tiền cho em tiêu.”

Điểm này hắn làm không được, người chỉ cho mình có hai mươi tệ.

Tuy nhiên giây tiếp theo liền bị tiền chuyển khoản vả vào mặt.

Phương Đình: “Hiện tại có thích anh nhiều hơn chút nào chưa?”

Tần Bảo Trân nhìn số tiền gửi qua với số tiền sáng nay, kích động “hôn” điện thoại một cái

Wow! Wow! Tiền của Phương Đình có phần dễ lừa quá đi!