Chương 2 Gậy ông đập lưng ông

Phương Đình nhíu mày mở từng tờ từng tờ ghi lại đoạn đối thoại của hai người trong hai ngày gần nhất, vừa đọc vừa chế nhạo cậu, giọng nói ôn nhu ban đầu trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Tần Bảo Trân đã bị mẹ mắng một lần rồi, bây giờ lại bị Phương Đình mắng thêm như vậy, trong lòng khó chịu ấm ức, nước mắt ủy khuất trực tràn đầy hai hốc mất, nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống:

"Nhưng ảnh cô ấy chụp thực sự rất đáng yêu. Nếu cậu mà xem được, nói không chừng còn bị lừa nhiều hơn tôi đấy. "

“Cậu đúng thực là có tiền đồ đấy!”Phương Đình vừa nghiến răng ken két vừa đáp lại.

Nói xong lại cười rộ lên, cái con người này, lúc cười lên thì ôn nhu như tiết trời dịu mát mùa xuân. Khi không cười quả thực nghiêm túc như thẩm phán đứng trước quan tòa, hai mắt vô sắc xuyên qua hai thấu kính đều phiếm một vẻ sắc lạnh.

Đặc biệt, khi lật đến trang Tần Bảo Trân cùng kẻ lừa đảo kia nói về đề tài sắc dục, cậu đã gửi cho tên đó một bức ảnh nhạy cảm. Trong đó thấy rõ cậu dùng tay vén lên quần áo, để lộ ra phần bụng dưới mềm mại, còn khuân mặt thanh lãnh anh tuấn bị làm mờ đi bởi một tầng khói mù.

"Tần Bảo Trân, cậu là tên ngốc đấy à? "

"Vì cái gì lại gửi cho tên lừa đảo loại ảnh chụp này, đầu óc em có phải tòan màu vàng thay vì màu trắng đúng không( ý nói là đầu toàn cut =)) )?"

Tần Bảo Trân nghe âm lượng của đối phương đột nhiên tăng lên làm cho kinh hãi:

"Sao! Lớn tiếng như vậy làm gì, không phải chỉ là một bức ảnh chụp thôi à, liên quan gì đến cậu?"

Kể từ khi sinh ra, cậu đã khác với những người khác, bởi cậu là người song tính. Người trong nhà bao bọc Tần Bảo Trân rất kĩ lưỡng, luôn dạy dỗ cậu không được tùy tiện cho người khác nhìn thấy thân thể của mình. Nhưng song tính cũng vẫn là con người, chuyện yêu đương nam nữ không phải rất bình thường sao.

Hơn nữa chuyện này có liên quan gì đến Phương Đình? Họ thân nhau lắm chắc?

“Không liên quan gì đến tôi?”

Cơn tức giận của Phương Đình đã tràn ngập trên mặt, ánh mắt nặng nề rơi xuống trước ngực Tần Bảo Trân, tựa hồ muốn xuyên qua lớp áo len dày để quan sát quang cảnh đồ sộ bên trong.

Tần Bảo Trân lúc đầu bất cẩn, đã bị cái nhìn chằm chằm như sói đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ, khó chịu co người lại, nhưng chỉ trong một giây sau đã bị Phương Đình đẩy nằm xuống giường, một tay hắn ấn bả vai cậu xuống, tay kia trực tiếp kéo áo lên.

Tần Bảo Trân sửng sốt: “Cậu làm gì?”

“Không phải nói không có quan hệ sao, để anh đây nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Bảo Trân liếc mắt thấy áo sắp bị tụt ra khỏi, vội vàng lấy tay đem bộ ngực gắt gao che lại, chửi ầm lên:

"Anh cái rắm ấy, đừng hòng lợi dụng, cút ngay!”

Cậu chán ghét tên Phương Đình này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã khi dễ cậu. Còn động tay động chân, xoa bóp hết mặt mũi lại đến vành tai, hiện tại còn muốn cởϊ qυầи áo cậu ra xem nữa!

Đúng thật là thứ hỗn đản(khốn nạn)!

“Ở trên mạng cùng muội muội xinh đẹp thì dâʍ đãиɠ thế, mà cho anh đây xem một chút cũng keo kiệt?”

"Buông ra, cậu không phải là muội muội xinh đẹp, cho nên sao phải cho cậu xem."

Hơn nữa có ai mà lại muốn nhìn ngực của một cậu nhóc chứ, hơn nữa lại còn là bộ ngực của người song tính.

Tần Bảo Trân một bên cùng Phương Đình tranh luận, một bên đẩy hắn ra. Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy từng đàn kiến đang bò trên cây đại thụ, cậu đột nhiên nghĩ ra một chiêu khá tổn hại. Nghĩ là làm, Tần Bảo Trân vươn tay ra véo một phát dứt điểm vào đầṳ ѵú Phương Đình.

Cậu sờ soạng tôi, tôi liền nhéo lại, gậy ông đập lưng ông, để xem ai chịu thua ai.

Sau đó……

Vài phút sau, liền thấy Tần Bảo Trân che lại hạ bộ, hai chân kẹp lại lăn lộn trên giường. Trên mặt tự nhiên đỏ bừng, thân thể gầy gò yếu ớt bật khóc nức nở:

“Hức hức… cậu quá đáng, cậu bóp tinh hoàn hức… "

Phương Đình ngồi ở một bên cười tủm tỉm mà nhìn cậu.

Mẹ Tần đang nói chuyện với mẹ hắn trong phòng khách, thấy con trai bỗng nhiên lau nước mắt chạy ra, khuôn mặt như bị ai véo đỏ một mảnh, nước mắt lưng tròng chạy tới mách tội:

"Ba, mẹ, a di, anh khi dễ con!"

“Được!” Mẹ Tần vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Cứ phải để anh cho con một bài học mới chừa!”