Chương 14: Điệp giả (1)

editor: snowie

Phương pháp xỏ kim này đã luyện tập nhiều ngày mà không có kết quả, Phượng Nhi mỗi ngày đều lăn qua lăn lại trong cảm giác dày vò và hưởng thụ.

Nàng rất chăm chỉ, cảm thấy nếu hoàn thành “việc học” này sớm, có lẽ nàng sẽ có thêm một ngày nghỉ ngơi, bằng không hoa huy*t vẫn sẽ tiếp tục bị mở ra mỗi ngày, thân thể sẽ bị hút đến cạn.

Cẩm Ca Nhi mỗi ngày cũng rất tích cực tới đây, chui vào dưới váy nàng mãi không chịu ra, có lúc ngay cả công tử cũng nhìn ra được hắn là đang cố ý lề mề. Hiển nhiên, chỉ cần một cái búng tay là có thể làm cho Phượng nhi toàn thân run rẩy, sảng đến mức lật bàn, rồi lại ở trong thuỷ động hút cạn liếʍ láp. Công tử có chút không vui, nhưng lại thấy cảm giác không vui này kì lạ, cho dù thân phận của Phượng Nhi đặc thù, nàng vẫn là kỹ nữ mà hắn dạy dỗ, hắn không nên có cảm giác không vui khó hiểu này.

Phượng Nhi cuối cùng cũng hoàn thành được bài tập xâu kim mất hồn này, chỉ vì nhớ tới một câu.

"[1] Duy khoái bất phá."

[1] Duy khoái bất phá 唯快不破: Chỉ có tốc độ là không phá được. Câu này được hiểu rộng ra là “Trong võ thuật cái gì cũng có thể phá được (lực, kỹ năng, công phu đều có thể bị hóa giải), nhưng tốc độ thì không”.

Nàng nghe được câu nói này từ tiên sinh kể chuyện, nàng nghĩ, nếu nàng có thể xỏ kim thành thạo trước khi kɧoáı ©ảʍ ập tới, vậy thì sẽ không đến mức vừa phải cố nén cực lạc vừa phải xâu kim chính xác.

Kế hoạch không tồi, nhưng mắt lại vô dụng, ước chừng là di chứng của lần chấn thương trước.

Đôi mắt không theo kịp, vậy đành phải dùng tinh thần đuổi theo sau.

Thử lại một lần nữa, Phượng Nhi rốt cuộc đã có thể luồn sợi chỉ vào mũi kim mỏng nhất trong khi vẫn đang rêи ɾỉ, cũng càng ngày càng thuần thục, thậm chí những ngày sau đó, nàng có thể nhanh chóng mà xâu cả một hàng, sau đó xòe tay ra, môi lưỡi dưới váy tàn sát bừa bãi, vặn vẹo vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của mình, tận tình mà hưởng thụ kỹ xảo của Cẩm Ca Nhi, phóng đãng buông thả.

Từ đầu đến cuối, nàng chưa bao giờ hỏi, rằng những thứ nàng học được từ ngày bước vào Quan Sư Quán đến tột cùng là vì điều gì.

Tính tình Phượng Nhi chính là như vậy, người khác cho nàng cái gì, nàng sẽ nhận cái đó.

Bất quá dù sao nàng vẫn là một hài tử mười mấy tuổi, bản tính tò mò luôn hiện hữu, hiện tại không hỏi không có nghĩa là vĩnh viễn không hỏi.

Một ngày nọ, Phượng Nhi nghỉ ngơi, cũng không thể không nghỉ ngơi, quỳ thủy của nàng lại tới, song có dược của Cửu Huyền đường, nàng không còn đau bụng và khó chịu nữa, vẫn là một tiểu nha đầu sinh long hoạt hổ.

Một đường nhảy chân sáo chạy tới đại sảnh, công tử nói, mẫu thân hôm nay muốn tới thăm nàng, dặn nàng đừng chạy xa, ở lại Quan Sư Quán chờ. Sau khi vào phòng, nàng phát hiện trên chiếc bàn tròn kia còn bày vài món đồ khác.

"Chẳng lẽ tới quỳ thủy rồi mà vẫn bắt ta phải học . . .” Mặt mày đang hớn hở của Phượng Nhi nháy mắt tối sầm lại, rồi lại nhịn không được nhìn mấy thứ đồ vật kia.

Kim, chỉ và một chiếc khăn tay hình vuông.

Kim là cây kim lúc trước mà nàng đã xâu tốt, chỉ cũng là chỉ đã được xỏ vào kim, nhưng chiếc khăn kia nàng chưa từng thấy qua, hoa mai thêu trên đó thoạt nhìn... giống như là của nương.

Công tử đã sớm ngồi ở một bên uống trà, thấy nàng ngẩn người đứng ở đó, hơi nghiêng đầu, tiểu lông mày bất giác nhướng lên. Đây là động tác nhỏ độc nhất vô nhị của Phượng Nhi khi nàng đang suy nghĩ, hôm nay công tử phát giác, nàng như vậy thật đáng yêu, giống như một chú cún con vừa nghe hiểu vừa không hiểu tiếng người.

"Mấy ngày nay, ngươi biểu hiện không tồi, nương ngươi biết cũng rất vui, chiếc khăn này là nàng đưa cho ngươi, nhưng không có viền."

Cho dù công tử không nói, nàng cũng phát hiện chiếc khăn vuông này không có viền, kim chỉ đưa cho nàng có lẽ là vì mục đích này. Phượng Nhi không cho là đúng, nữ hồng của nàng tuy không giỏi nhưng nàng vẫn luôn chăm chỉ học nha, khâu viền một chiếc khăn đâu phải chuyện gì khó, chỉ cần không có ai ở dưới váy nàng liếʍ huy*t là được.

Phượng Nhi cầm chiếc khăn lên, chạm vào những bông hoa mai sống động trên đó, mẫu thân nàng thích nhất là hoa mai.

Kim chỉ xuyên qua lớp vải, từng đường khâu chỉnh tề thẳng tắp bắt đầu hiện ra, Phượng Nhi bỗng nhiên cảm thấy mình và công tử không nói chuyện ai làm việc người nấy quá mức yên tĩnh không thú vị, trong đầu tìm kiếm đề tài một hồi, nàng vẫn là đem nghi vấn trong lòng nói ra miệng.

"Công tử, tương lai ta sẽ . . . ừm, là phải dựa vào cơ thể này để làm nam nhân sung sướиɠ đi." Phượng Nhi thận trọng hỏi.

“Ừ.” Công tử lạnh lùng đáp.

“Vậy tại sao ta phải học thứ gọi là ‘khống dục’ kia?”

“Để ngươi không bị du͙© vọиɠ chi phối, cũng không dễ dàng bị du͙© vọиɠ của nam nhân dẫn dắt.”

“Thế còn ‘ngồi trong lòng mà vẫn không loạn’ là vì sao?”

“Để ngươi học được cách biết phải làm gì, vô luận nam nhân có trêu chọc như thế nào.”

“Vậy thì tại sao lại muốn ta ngồi xỏ kim trong khi để Cẩm ca ca dùng môi lưỡi hầu hạ . . .?”

“Nói sâu xa là để ngươi học được cách tách biệt thân-tâm, nói đơn giản là rèn luyện định lực."

“Vậy thì tại sao ta phải học cách khống dục? Chẳng lẽ nam nhân không thích nữ tử ở dưới thân hắn phóng đãng mở rộng hay sao? Còn nữa, ‘ngồi trong lòng mà vẫn không loạn’, chẳng phải nam nhân mới là người nên học thứ đó? Còn có cái gì mà liếʍ huy*t xâu kim rèn luyện định lực, nhưng ta cần định lực này để làm cái gì?”

Phượng Nhi ném cho công tử một một chuỗi câu hỏi giống như pháo nổ, trong tay may vá thành thạo, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Nhưng sau một màn pháo nổ của nàng lại là một thanh âm vang dội khác ập tới.

"Bởi vì ngươi còn có một thân phận khác, chính là Điệp giả.”

Là nương!

Phượng Nhi ngừng khâu vá, xoay người nhìn về phía cửa, có hai thân ảnh thướt tha lả lướt ở cửa, một trái một phải, ngược sáng mà đứng.

Mỹ nhân bên tay trái đúng là Nhuận Nương, dáng người yểu điệu, tròn trịa đầy đặn giống như nữ thần trong bích họa, một thân trắng nõn và đầy đặn được quấn nhẹ trong một chiếc sa y màu chu sa, giống như một hộp Chu đan chứa lê giòn ngọc trắng.

Vị bên phải lại là một loại quyến rũ khác, vòng eo dương liễu, bả vai thon gầy, một đôi xương quai xanh lẻ loi trơ trọi như ngọc, váy dài ngang ngực màu xanh đậm thêu hoa sen vàng Tịnh Đế quấn quanh chiếc cổ trắng ngần, đôi bàn tay mảnh khảnh nhỏ dài sơn móng tay nhàn nhạt, trên khuôn mặt tươi cười thanh lệ dịu dàng là một đôi đan phượng giống như cười, nhưng đôi mày trăng khuyết lại nhíu lại tựa như có nỗi buồn vô tận trong lòng.

"Bích Lam"

Công tử ở phía sau gọi tên mỹ nhân đứng bên cạnh mẫu thân với sự ôn hòa hiếm có.

Đây là Ngọc cốt phu nhân, Bích Lam, Phượng Nhi đến tột cùng đã bao lâu không gặp vị chưởng sự này của Điệp viên, nàng không nhớ rõ, hôm nay sao lại tới đây?

Điều này không quan trọng, điều khiến nàng cảm thấy kỳ lạ chính là ánh mắt công tử nhìn phu nhân khác hẳn với cách hắn nhìn người khác.

Ánh mắt đó, nói là ái mộ, cũng không giống, nhưng trong đó hàm chứa đựng tình cảm mãnh liệt, như thể công tử sẽ vùi vào trong lòng ngực nàng ngay sau đó.

Nàng lại nhìn mẫu thân, lâu ngày không gặp, nàng nhịn không được muốn nhảy lên nhào vào lòng mẹ, nhưng mông còn chưa kịp dời ghế, đã nghe công tử quát lớn một tiếng, “Ai bảo ngươi dừng lại, tiếp tục!”

“Khăn này không phải là nương ta đưa cho ta sao, khâu viền cũng không phải là huấn luyện!” Phượng Nhi cực kỳ uỷ khuất, mẫu thân ở ngay trước mặt nàng, đã nhiều ngày không gặp, vậy mà không được tới gần người thân mật một chút!

Công tử làm như không thấy dáng vẻ dường như sắp khóc của Phượng Nhi, lạnh lùng nói: “Ai nói đây không phải huấn luyện.”

Lúc này Phượng Nhi mới phát hiện dáng vẻ của mẫu thân hôm nay có chút khác thường so với mọi khi, vẻ phong trần và quyến rũ đã biến mất, thay vào đó là một tư thế nghiêm túc.

Bộ dáng này nàng chưa bao giờ thấy qua.

Nhuận Nương nhìn nữ nhi ngày đêm nhớ mong đáng thương vô cùng ngồi ở đó mà không dám động đậy, trong lòng mềm nhũn, bước nhanh đến trước mặt nàng rồi ngồi xuống, xoa xoa đầu nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương và nhớ nhung.

"Phượng Nhi của ta ngoan, công tử nói không sai."

Nghe mẫu thân cũng nói như vậy, Phượng Nhi hoàn toàn ngốc, tay cầm kim chỉ cùng khăn tay ngơ ngác nhìn nương, nhưng Ngọc cốt phu nhân ở một bên lại mở miệng, so với sự lạnh lùng của công tử hoàn toàn trái ngược, thanh âm phát ra dịu dàng và mềm mại không thể diễn tả.

"Tiểu Phượng Nhi, con còn nhớ rõ nương con nói gì khi bước vào cửa không?”

Phượng Nhi lại sửng sốt, nói gì nhỉ . . .?

"Điệp giả!"

Lời của tác giả: 【 spoiler 】[ Nhuận Nương: Lão nương lên đài, tất có tiếng vọng!]