Chương 15: Điệp giả (2)

editor: snowie

Điệp giả? Điệp giả nào? Điệp giả mà lại ngây người ở trong kỹ viện? Chẳng nhẽ muốn cạnh tranh với những kỹ viện khác cần phải sở hữu loại kỹ năng mật thám này?

Phượng Nhi đầu óc nổ thành một nồi cháo, trong miệng nói năng lộn xộn hỏi mẫu thân.

"Nương, ta không phải kỹ nữ sao?"

Nhuận Nương xoa xoa đầu nàng và mỉm cười ngọt ngào, “Ngươi là cái tiểu kỹ nữ a.”

"Vậy tại sao ta lại trở thành Điệp giả?”

Nhuận Nương sủng nịch mà nhéo đôi má ửng hồng của nữ nhi, nói: “Không chỉ có ngươi, nương cũng là Điệp giả nha."

“Nương . . . vậy . . . vậy tại sao nương lại trở thành Điệp giả?”

"Bởi vì nhà chúng ta lưu truyền a!”

Nghe lời này, công tử sặc một hớp trà ngay tại chỗ, vội vàng nâng lên tay áo che mũi ho kịch liệt, giương mắt liếc xéo Nhuận Nương đang cười hì hì, giận dữ quở trách nàng.

"Mấy năm nay ngươi thật sự không thay đổi, đại sự từ miệng ngươi nói ra đều như thể trò cười.”

Điệp giả thế gia danh chấn bát phương, bị Nhuận Nương mô tả như vậy, nghe chẳng khác nào tên lang băm phiêu bạt giang hồ lừa bịp thấp kém.

Công tử cũng không còn cách nào với nữ nhân này.

Nếu không tận mắt chứng kiến Phượng Nhi được sinh ra và lớn lên, hắn cũng không tin Nhuận Nương và Phượng Nhi là một cặp mẹ con ruột thịt.

Xét về bộ dáng, Nhuận Nương ngực khủng mông to, cao ráo đầy đặn, một cặp đu đủ thơm mùi sữa, không biết đã chôn vùi bao nhiêu hảo hán khí phách anh hùng. Khi còn trẻ, Nhuận Nương đã thành thục kiều diễm hơn so với những nữ tử cùng tuổi một chút, sau khi sinh Phượng Nhi xong, càng giống như mở ra một vò rượu ủ lâu năm, quanh thân toát ra một sự quyến rũ trưởng thành mãnh liệt và dụ hoặc. Mặt trứng ngỗng và hai má như áng mây, đôi mắt thụy phong yêu mị tràn đầy sức xuân, môi đỏ mượt mà no đủ như hạt châu, sống mũi cao thẳng tựa như mỹ nhân Tây Vực được đưa tới.

Lại nhìn Phượng Nhi, thế nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của nương nàng. Một đôi khung lả lướt nhỏ xinh tinh xảo, vóc người mảnh khảnh, có lẽ do chưa lớn, tiểu nhũ trước ngực khi mặc y phục vào nhìn như có như không, khuôn mặt hạnh nhân nhỏ nhắn tương xứng với chiếc cằm nhòn nhọn, cái mũi quỳnh dao thẳng tắp tú lệ, đôi môi như trăng khuyết luôn luôn mỉm cười, còn có đôi mắt mà công tử yêu thích nhất, đã không còn đen trắng rõ ràng như khi còn bé, mà lông mi thường xuyên hơi hơi buông xuống, lộ ra một loại uể oải lười biếng khi mới vừa ngủ trưa dậy.

Lại nói đến tính cách, mẫu tử hai người hoàn toàn trái ngược nhau.

Nhuận Nương tựa như trái ớt cay mới hái, nóng rát cay nồng khiến người ta vừa khó chịu lại vừa nghiện, nói chuyện thẳng thắn, tuy đã tam tuần nhưng cả ngày vẫn treo ra tư thái tùy tiện vô tư, tựa như dù trời có sập xuống nàng vẫn sẽ thức dậy, ăn trước rồi chạy sau, hiện tại ngay cả Phượng Nhi cũng ổn định hơn so với vị mẫu thân này. Phượng Nhi từ nhỏ đã ‘nước chảy bèo trôi’, không muốn xuất đầu lộ điện, không muốn đâm chọc người khác, nếu ngươi mua đường khoai lang, ta liền không mua đường táo gai, dường như lúc nào cũng tỏ ra sợ sệt, bảo gì cũng nghe theo, bảo gì làm nấy, thật sự không giống với Nhuận Nương chút nào.

Nếu nhất quyết muốn tìm điểm giống nhau giữa hai mỹ nhân, cũng chỉ còn lại mấy chữ “Da trắng, dáng xinh, và khả năng phun nước.”

Rất có thể, ngoại hình và tính cách của Phượng Nhi là giống phụ thân.

Công tử nghĩ như vậy, nhưng chưa bao giờ nói ra, phụ thân của Phượng Nhi là điều cấm kỵ với Nhuận Nương.

Phượng Nhi chỉ sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu và tiếp tục may vá. Nàng cảm thấy, nếu mẫu thân đã nói nàng là Điệp giả lưu truyền từ tổ tiên, vậy nàng nên làm, gia nghiệp của tổ tiên xác thực nên được kế thừa. Đã làm kỹ nữ rồi, Điệp giả tính là gì, coi như kiêm chức cũng không có gì ghê gớm.

Ngược lại, ba cái đại nhân có mặt ở đó lại vô cùng bối rối.

Đứa nhỏ này như thế nào không tiếp tục hỏi?

Nhuận Nương nhìn công tử, ý bảo hắn mở miệng, công tử hắng giọng nói, ôn nhu ngoài ý muốn hỏi tiểu nữ hài đột nhiên chỉ lo cúi đầu may vá.

"Ngươi vì sao không hề hỏi dù chỉ một chút?"

"Hỏi cái gì a?"

"Vì sao ngươi phải làm Điệp giả?"

“Trước nay ta cũng chưa từng hỏi tại sao ta phải làm kỹ nữ nha.”

Công tử nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nhướng mày nhìn Nhuận Nương, ra hiệu cho nàng: "Tự ngươi thương lượng với tiểu oa nhi của mình đi!"

Nhuận Nương lắc lư một chút đứng lên, hai tay vỗ đùi, chống tay lên hông, vận khẩu khí giống như Mẫu Dạ Xoa, ra vẻ nghiêm túc nói:

"Phượng Nhi ngoan ngoãn, nghe lời nương, nương hôm nay tới đây là muốn nói cho ngươi nghe về gia sự trước kia chưa từng nói với ngươi. Bất luận nghe được cái gì, kim trong tay cũng không được lộn xộn, đồng thời nghe nương nói, một câu cũng không được bỏ sót, hiểu chưa?”

“Đã hiểu, nương, người có thể đi đến bên cạnh công tử rồi nói, người đứng chỗ này che mất ánh sáng của ta.” Phượng Nhi cũng không ngẩng đầu lên, mũi khâu trong tay vẫn ngay ngắn chỉnh tề.

Nhuận Nương chắp tay sau lưng bước tới, mỗi bước chân đều lộ ra trầm tư, công tử thấy nàng trịnh trọng như vậy cũng thấy lạ, bưng chén trà nhìn nàng.

Chuyện về gia tộc của Nhuận Nương, nàng đã cùng Ngọc cốt phu nhân tán gẫu rất nhiều, công tử tất cả đều là nghe Ngọc cốt phu nhân thuật lại, nghe chính miệng Nhuận Nương kể, đây là lần đầu tiên.

"Tổ tiên của chúng ta có xuất thân mật thám, có gia phả ghi lại, bởi vì tình báo qua tay chúng ta cực kỳ chính xác, cho nên trong giới Điệp giả thanh danh đã vang dội từ trăm năm trước. Tổ tiên dứt khoát lập môn hộ, bồi dưỡng người trong gia tộc, lại âm thầm gieo mầm và nuôi dưỡng hạt giống tốt bên ngoài, sau đó đưa đi các nơi, quân doanh, thương lộ, thậm chí trong hoàng cung cũng có người của gia tộc chúng ta. Bọn họ ẩn nấp khắp nơi, đánh cắp rồi truyền lại tin tức, nhưng ai cũng không biết bọn họ là Điệp giả, bởi vì mấu chốt để trở thành Điệp giả chính là ngụy trang, ngay cả người nhà chúng ta ai ai cũng nguỵ trang, trước mặt là một thân phận, sau lưng là một thân phận khác, và không một ai biết một nhà chúng ta đều làm việc này. Trong một trăm năm, gia tộc chúng ta đời đời đều sản sinh ra những Điệp giả ưu tú.”

Nhuận Nương ngừng một chút, nhìn Phượng Nhi, lại nhìn công tử, công tử ý bảo tiếp tục, chuyện này hắn đều biết, hắn là muốn biết đến tột cùng tại sao Phượng Nhi lại lưu lạc tới nơi đây.

“Rồi đến thế hệ nương ngươi, là ta, loạn thế ập tới. Ta khi đó đang ở tuổi đẹp nhất, so với hiện tại không biết đẹp hơn bao nhiêu, người tới cửa cầu thân nhiều tới mức đạp vỡ ngạch cửa, nếu xếp hàng có thể kéo dài từ Đại Nhạc tới tận Đông Yến, ngoại tổ ngoại tổ mẫu của ngươi . . .”

Công tử buông chén trà xuống, giơ tay đỡ trán, trong lòng thầm mắng “Nhuận Nương này, cứ nói được ba câu là lại lạc đề, cũng coi là bệnh nan y.” Liếc nhìn Phượng Nhi, hài tử kia vẫn bộ dáng thành thạo cúi đầu may vá như trước.

Mẫu thân lúc nói chuyện hay lạc đề, Phượng Nhi hiểu điều đó rất rõ, vì vậy dứt khoát không lắng nghe cẩn thận.

Ngọc cốt phu nhân ngồi bên cạnh công tử cũng không nín được cười, trêu ghẹo Nhuận Nương, "Nếu như tổ tiên của ngươi biết ngươi kể chuyện gia tộc lạc đề, chỉ sợ sẽ nhập mộng mắng ngươi!”

Ngay sau đó đứng dậy, gót sen nhẹ nhàng đi tới trước mặt Phượng Nhi, Phượng Nhi chỉ dám liếc nàng một cái.

Trong tay còn phải khâu vá nữa, than ôi.

Phu nhân cẩn thận nhìn hài tử nho nhỏ tinh tế đoan trang này, nhếch khóe môi lộ ra ý cười, nhìn Nhuận Nương khen ngợi.

“Rốt cuộc vẫn là nữ nhi của ngươi, tính đến nay mới dạy dỗ bao lâu, đã lộ ra tư thái xinh đẹp động lòng người như vậy.”

Nhuận Nương ha ha mà đáp lại, "Cũng là nhờ công tử hào phóng, nếu như ngươi cho con bé nhiều tinh hoa hơn, Phượng Nhi của ta mới càng mau trưởng thành hơn.”

Phượng Nhi nghe một câu khen của phu nhân xong vui vẻ mừng rỡ vừa mới dâng lên, lại bị một câu của mẫu thân làm cho thẹn thùng, đỏ mặt tía tai, lén nhìn công tử vẫn đang bình tĩnh uống trà, vẻ mặt thảnh thơi.

Phượng Nhi không cầm được lòng mà kẹp kẹp chân mình, hương vị ngọt ngào chua chát mà công tử rót vào yết hầu nàng tựa hồ đã quay trở lại.

Phu nhân không để ý tới sự biến hoá của Phượng Nhi, tiếp tục nói.

"Phượng Nhi, ta biết nương con hôm nay tới đây là vì muốn cho con biết chuyện trong nhà, nhưng ta lại không yên tâm với cái tật xấu kia của nàng, cho nên mới đi theo tới nhìn xem.”

Phượng Nhi đáp lời, "Phu nhân nói đúng, bệnh này của nương ta chẳng thuốc nào chữa nổi.”

“Ta tới đây là để nói cho con biết, được không? Nghe xong thân phận của mẫu tử con, cũng không nên sợ hãi.”

Phượng Nhi vừa gật đầu trong lòng vừa lẩm bẩm “Phu nhân, thanh âm của ngài nhỏ nhẹ như tiếng nước chảy, dù ngài có kể chuyện ma quỷ ta cũng không sợ.”

"Phu nhân cứ nói đừng ngại, Phượng Nhi nghe."

“Nương con là điệp giả gia môn, Nhị tiểu thư của vị đương gia cuối cùng, Vệ Đình Nhuận.”

“A ——!”

Cây kim bạc chọc vào ngón tay, máu tươi trong nháy mắt chảy ra từ da thịt, tụ thành một hồng ngọc châu trên đầu ngón tay Phượng Nhi.

Vệ gia . . . Vệ gia? Vệ gia!

Vị đương gia cuối cùng của Vệ gia trong miệng những tiên sinh kể chuyện . . . chẳng phải đã bị diệt môn rồi sao?