Chương 21: Ngoài ý muốn

editor: snowie

Trong nháy mắt, đã đến sinh nhật lần thứ mười sáu của Phượng Nhi, như thường lệ, Cẩm Ca Nhi trộm mua trái cây và đồ ăn vặt cho nàng, lại xếp hàng dài ước chừng một nén hương ở tiệm điểm tâm nổi tiếng nhất thành Long Châu, mua được một phần bánh hạt dẻ xốp giòn mỗi ngày chỉ bán dưới năm mươi phần, còn tới tiệm đồ nướng mua gà nướng trở về.

Cẩm Ca Nhi cảm thấy sinh nhật năm nay có ý nghĩa rất lớn đối với Phượng Nhi, hai năm huấn luyện của nàng ở Quan Sư Quán sắp kết thúc, kế tiếp, kỹ viện sẽ khua chiêng gióng trống bán đấu giá đêm đầu tiên của nàng.

Trong lòng hắn có chút chua xót, lại vội vàng nuốt xuống, nam nữ ở Điệp viên cho dù có ái mộ nhau thì cũng chỉ là mưa rào sấm chớp giữa trưa hè, rơi xuống chưa được bao lâu liền bị ánh nắng hong khô. Giữa dòng người di chuyển ở Điệp viên, cho dù trong lòng có yêu cũng không có chỗ đặt, cũng không thể đặt xuống.

Thức ăn hắn mua hôm nay nhiều hơn những năm trước rất nhiều, lại nói từ khi Phượng Nhi trổ mã cũng chỉ có thể dùng cách này, Cẩm Ca Nhi không thể hành xử như trước được nữa, một là chọn một góc tường không có người nhìn nàng ăn ngấu nghiến, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là hẹn Phượng Nhi ở tiểu sương phòng nơi nàng ở một mình trong Quan Sư Quán.

Khi Cẩm Ca Nhi bước vào phòng, cửa phòng mở ra, không thấy Phượng Nhi, hắn trước tiên đặt từng món lên trên bàn, thấy trên đó đặt một bầu rượu lưu li tinh mỹ, mở ra ngửi thử, hoá ra là loại rượu mơ tốt nhất.

Phượng Nhi biết uống rượu, tửu lượng cũng không kém, Nhuận Nương luyện tập cho nàng một thời gian, mẫu tử thi thoảng ngẫu nhiên sẽ phóng túng uống quá chén một chút, khi đó ngọc thể hai cái mỹ nhân một lớn một nhỏ nằm ngang dọc trong phòng học của Quan Sư Quán, khiến cho công tử tức giận đến mức nhíu mày.

Cẩm Ca Nhi mỉm cười lắc đầu, nghĩ thầm đây là tiểu Phượng Nhi của hắn đoán được hôm nay có đồ nhắm rượu, vừa lúc lấy ra bình rượu mơ. Vừa mới đặt bình rượu xuống, Phượng Nhi liền vọt vào trong phòng, nhảy đến trước mặt hắn, mông ngồi xuống ghế, phồng hai quai hàm, lắc lư cái đầu, ngửi thấy mùi gà nướng trên bàn, mở miệng trêu hắn:

"Thơm quá a! Cẩm ca ca mua nhiều đồ ăn ngon như vậy! Huynh có phải đã đem tiền tiêu vặt tiêu hết rồi đúng không?”

“Mấy thứ đồ này có thể hết bao nhiêu tiền, ca ca ở trong mắt muội mắt liền nghèo như vậy sao? Ta đã bảo muội chạy từ từ thôi, đã hai năm rồi sao vẫn chưa nhớ.”

Ân? Cái gì hai năm? Thấy Phượng Nhi chớp mắt đôi to không rõ nguyên nhân nhìn mình, Cẩm Ca Nhi đột nhiên ngượng ngùng, rõ ràng lúc trước là hắn nói cho nữ hài này rằng nàng đến quỳ thuỷ, vậy mà vì sao hôm nay hắn lại xấu hổ như vậy?

Phượng Nhi suy nghĩ cẩn thận đột nhiên hiểu ra, hoá ra Cẩm Ca Nhi là nhắc nhở nàng tới quỳ thủy đừng nhảy nhót lung tung, liền ôm bụng ha ha ha cười Cẩm Ca Nhi,

"Ha ha ha ha, ca ca tốt của muội, quỳ thuỷ cái thứ đó không hề cố định ngày nha, đôi khi chậm một chút cũng có, hôm nay muội không có tới, ha ha ha ha ha."

Mạt Cẩm Ca Nhi đỏ lên, xoay người né tránh khuôn mặt tươi cười của nàng đi đóng cửa, kéo chốt, nhưng cảm thấy không ổn, lại mở ra. Trở lại bàn thức ăn, thấy Phượng Nhi vẫn còn ôm bụng cười, liền bẻ một cái đùi gà trực tiếp nhét vào miệng nàng.

“Đùng cười nữa! Để xem cái đùi gà này có thể lấp kín được cái miệng muội không!”

Phượng Nhi lau một chút dầu mỡ bên miệng, tay nhanh như chớp bẻ cái đùi gà còn lại nhét vào miệng Cẩm Ca Nhi, lại nắm lấy một nắm hạt dẻ ném vào cổ áo hắn, gặm đùi gà thoả mãn chạy vòng quanh phòng trốn tránh đòn phản công của Cẩm Ca Nhi. Cách cư xử và dáng vẻ thục nữ mà Ngọc cốt phu nhân dạy nàng vài tháng nay tất cả đều vứt sau đầu, trong phòng chỉ còn lại thiếu nữ cùng thiếu niên hi hi ha ha truy đuổi đùa giỡn, phảng phất như trở lại tuổi thơ nhiều năm trước.

Tiếng cười vui vẻ át đi tiếng chốt cửa rất khẽ ngoài phòng.

Hai người đuổi nhau đến mệt mỏi, thịt đùi gà trong cổ họng cũng làm nghẹn tới giọng nói, Cẩm Ca Nhi rót một chén rượu mơ cho Phượng Nhi, thấy nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, một dòng nước trái cây đỏ sẫm từ khóe miệng chảy ra, dọc theo cái cổ trắng nón uốn lượn chui vào cổ áo xộc xệch, làm hắn không khỏi nhớ tới một dòng nước đào hai năm trước kia. Cẩm Ca Nhi nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng rót cho mình một chén, Phượng Nhi thấy vậy cũng rót cho mình một ly khác.

"Cẩm ca ca cụng ly!"

Vẫn là vẻ mặt ngây thơ, phảng phất vẫn là Phượng Nhi lúc còn nhỏ, nhưng hiện tại nàng đã là một đại cô nương, phối hợp với sự ngây thơ này, ngược lại là một sức hấp dẫn trí mạng.

Toàn thân bình rượu lưu li lạnh lẽo, ủ cho rượu hoa mai bên trong mát lạnh sảng khoái, trong tiết trời khô nóng đầu hạ của Đại Nhạc này, làm người ta nhịn không được uống nhiều thêm mấy hớp.

Khi bình rượu đã thấy đáy, trên bàn không còn một miếng bánh hạt dẻ nào, con gà chỉ còn lại bộ xương cốt, hạt dẻ, hạt dưa, đậu phộng vương vãi trên mặt đất, Phượng Nhi cùng Cẩm Ca Nhi đột nhiên cảm thấy thân thể có chút nóng lên.

"Có lẽ do rượu mơ ủ hơi lâu đi?” Phượng Nhi nghĩ, tay nới lỏng cổ áo, áσ ɭóŧ dây lưng bên trong cởi ra, phấn phấn nộn nộn lộ ra trước mặt Cẩm Ca Nhi.

Cẩm Ca Nhi nhìn thấy một màu hồng nhạt, hầu kết không ngừng lăn lộn lên xuống, chỗ rượu khi nãy như dồn lên não, Phượng Nhi trước mắt hắn như được một quầng sáng nhu hòa vây quanh, mênh mang sương mù, như thể ở trong cõi hư ảo, Dao Trì tiên tử trong truyền thuyết đang nằm bên bàn, bàn tay mảnh khảnh và mềm mại xuyên qua làn tóc, lướt qua khuôn mặt, dừng lại ở cổ hắn, mỗi một ngón tay của nàng đều dường như đang uốn lượn câu lấy hồn hắn, mời hắn nhập vào thế giới cực lạc.

Cẩm Ca Nhi cứng, rất nhanh liền cứng, cứng rắn một cách dị thường, qυყ đầυ tựa tức giận muốn thoát ra khỏi đũng quần.

Không đúng!

Cẩm Ca Nhi nhanh chóng tìm về thanh minh, hai năm tới huấn luyện cùng Phượng Nhi, dùng môi lưỡi phục vụ vô số lần, lại không chỉ một lần tham dự vào cuộc vui dâʍ đãиɠ của nàng và công tử, mặc dù hôm nay hắn cùng Phượng Nhi ở một chỗ uống rượu vui vẻ, nhưng về tình về lý sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Hắn dùng sức lắc đầu, mở to hai mắt nhìn từng thứ trên bàn, bỗng nhiên nắm lấy bình rượu kia, hỏi Phượng Nhi.

"Phượng Nhi, muội lấy chỗ rượu mơ này ở đâu?”

Phượng Nhi lúc này cũng là hai mắt mông lung, tràn ngập xuân thủy như nữ lang xuân cung đồ họa, cố gắng duy trì tâm trí hừ hừ đáp:

“Ưm? Không phải là Cẩm ca ca mua tới sao?"

Thảo nào Phượng Nhi lo lắng hắn tiêu hết tiền tiêu vặt, đồ vật tốt như vậy lại được dùng để hại người. Cẩm Ca Nhi cẩn thận đổ phần rượu mơ còn lại vào trong bình, nhìn Phượng Nhi ở trước mặt hô hấp càng ngày càng dồn dập, mặt càng ngày càng hồng, nắm lấy đôi bàn tay đang vô thức nhào nặn bộ ngực, đặt ở l*иg ngực hắn.

“Ta cứ nghĩ chỗ rượu này là muội chuẩn bị. Phượng Nhi, bình rượu này hẳn là đã bị hạ mị dược, chúng ta bị hại rồi.”

Nghe Cẩm Ca Nhi nói như vậy, Phượng Nhi cũng nỗ lực mở to mắt, dùng sức vỗ vỗ trán cho tỉnh táo lại. Nàng cúi đầu nhìn thấy đũng quần Cẩm Ca Nhi đã căng phồng, sâu trong hoa huy*t của chính mình giống như có kiến bò, vừa ngứa vừa tê, quả thực muốn duỗi tay đi sờ. Nàng cũng tin rằng chắc rằng trong rượu mơ mỹ vị này nhất định có thứ gì đó. Nàng muốn kéo tay Cẩm Ca Nhi chạy ra khỏi phòng, nhưng ngứa ngáy nơi hoa huy*t lại làm nàng không nhấc nổi mông lên.

"Vô dụng, phỏng chừng cửa sổ đều đã bị phong toả.” Cẩm Ca Nhi vừa nói, vừa giãy giụa cố gắng mở cửa, quả thực đã bị khoá, đẩy cửa sổ, cũng thế.

Thiếu nam thiếu nữ nửa nén hương trước còn cười vui đùa giỡn, giờ phút này đã biến thành hai con thú đang cố gắng kìm nén du͙© vọиɠ, ngồi hai bên bàn thức ăn, nhìn khuôn mặt dục sắc tràn ngập của nhau, không biết phải làm sao.

Lời của tác giả: 【 spoiler 】 Chương sau: Tự cứu.

Phượng Nhi: Ta sẽ cho huynh!

Cẩm Ca Nhi: Ta không cần!

Phượng Nhi: Ta thực sự sẽ cho huynh!

Cẩm Ca Nhi: Ta thực sự không thể!