Chương 22: Tự cứu

editor: snowie

Lời của editor: snowie đã trở lại và lợi hại hơn xưa 😆 Từ giờ mình sẽ tiếp tục edit bộ này nhé! Lịch ra chương cố định là 11h trưa thứ 4 thứ 7 hàng tuần. Tuỳ vào tốc độ nhanh chậm, mỗi lần sẽ ra từ 1-2 chương nha! Mong mọi người ủng hộ snowie thật nhiều.----------------------------------

Rượu mơ thơm mát ngọt lành, mị dược trong rượu thực cốt.

Phượng Nhi không cần nghĩ cũng hiểu rõ, tửu lượng của Cẩm Ca Nhi không quá tệ, cũng rất giỏi trong việc khống dục, giờ phút này đây thất thố như vậy, nhất định là mị dược trong rượu đã phát tác.

Nàng vỗ vỗ trán cố gắng giúp mình thanh tỉnh, hỏi Cẩm Ca Nhi, "Trong viện tử thế nào lại có mị dược?"

Cẩm Ca Nhi hướng về phía đũng quần rộng thùng thình cọ nhẹ, qυყ đầυ sắp bị mài mòn, truyền đến tiếng sột soạt nhè nhẹ cùng với cơn đau sưng tấy do cương cứng quá độ, từng đợt từng đợt tấn công vào thần trí hắn,

“Điệp Viên của chúng ta là địa phương nào, mỗi một người treo bảng hành nghề đều có khả năng sở hữu mị dược, hoặc là trợ hứng giúp khách nhân, hoặc là cho chính mình, tóm lại ở chỗ này cũng không tính là vật hiếm lạ.”

Hắn tàn nhẫn nghiến hàm sau thật mạnh, áp xuống một đợt lại một đợt du͙© vọиɠ tấn công vào đỉnh đầu, thần sắc nôn nóng,

“Ai cũng có, cho nên càng khó suy đoán, đến tột cùng là kẻ nào hào phóng như vậy, đem thứ tốt này tặng cho chúng ta. Sợ là chờ đến lúc chúng ta mất khống chế dây dưa với nhau xong, cánh cửa cùng cửa sổ liền mở ra, bắt hai kẻ đang dan díu với nhau trên giường. Muội trước khi treo biển hành nghề lại nhịn không được mà phá thân, từ nay về sau chỉ có thể tiếp khách nhân ở tầng dưới chót, mà ta sẽ bị cắt đứt đường con cháu, biến thành cái nam nhân không thể cứng được.”

Thứ mị dược này, Phượng Nhi đã nghe nói về nó thông qua miệng của tiên sinh thuyết thư kể chuyện, cái gì mà nếu không giao hợp với người khác trong vòng vài canh giờ sau khi phát tác, dương cụ của nam nhân sẽ căng trướng đến chết, tử ©υиɠ của nữ nhân cũng sẽ vỡ tung, lời kia nghe thế nào cũng thấy vô lý. Nàng vẫn luôn bán tin bán nghi, chỉ cho rằng do người viết sách cố ý, trên đời làm gì có thứ đồ vật ăn vào mà khiến người ta biến thành da^ʍ thú, không giao hoan liền chết được.

Cố tình nàng hôm nay liền được thử.

Cửa ra vào và cửa sổ đều bị khóa, rượu ngọt cùng mị dược đồng thời phát lực, khiến đỉnh đầu Phượng Nhi đầm đìa mồ hôi, tóc mai ướt đẫm, một sợi tóc trườn qua vành tai tròn nhỏ mịn màng, mồ hôi chảy xuống quai hàm nhẵn nhụi, cuối cùng cuộn tròn trong hố xương quai xanh trắng như ngọc. Từ dưới nách đến bầu ngực, lan tràn một mảnh trướng đau, nàng nâng tay trái lên, nắm lấy bên ngực phải tương đối đau hơn chậm rãi xoa nắn, bỗng chốc một cảm giác thoải mái xuyên qua truyền vào kinh mạch.

Cẩm Ca Nhi liếc mắt nhìn bộ dáng đó của Phượng Nhi, nam căn trướng đến mức ngay cả túi con cháu cũng đau, hắn thực sự không thể chịu nổi cơn dày vò này nữa, đem tay vói vào đũng quần, ít nhất như vậy còn có thể ôm lấy đại bảo bối của hắn trong lòng bàn tay, chặn lại sự cọ xát với đũng quần, tay khẽ cọ tới cọ lui, đều là một trận thoải mái đến tê dại cả da đầu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định không ổn, trong lòng hai người biết rõ ràng, nhưng không ai nghĩ ra cách giải quyết.

Kiều huy*t của Phượng Nhi càng ngày càng ngứa, cơn ngứa ngáy kia từ sâu trong mật động phóng ra, khiến nàng vô thức mà dạng hai chân ra, đem hai miếng thịt nhỏ cách lớp qυầи ɭóŧ dán lên mặt ghê, vừa cọ xát vừa vân vê xoắn xoắn, đè ép đến khi thịt hạch truyền đến từng đợt tê dại, khiến nàng thở dốc dồn dập gấp gáp hơn.

Cẩm Ca Nhi đột nhiên đứng dậy, Phượng Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn cởi đai quần.

"Cẩm ca ca, huynh làm gì vậy!"

Trước mắt nàng xuất hiện một cây nam căn thô to đỏ tím, mạch máu nổi lên rõ ràng, quấn quanh thân gậy, giống như ngọn nến đỏ hồng động phòng hoa chúc, mã nhãn ở đại qυყ đầυ không ngừng phun bọt nước, lôi kéo chỉ bạc rơi xuống đất.

Khi nàng đang nuốt nước miếng trì độn một lát, Cẩm Ca Nhi đã đem cây gậy đỏ tím cực đại đặt bên bàn ăn, cầm một cái đĩa lên rồi đập xuống, nhắm chặt hai mắt, giơ một mảnh đĩa vỡ trong tay lên hướng về phía cây gậy nối dõi của hắn, dùng sức hạ tay xuống!

"Cẩm ca ca không được! A ——!"

Từng giọt từng giọt máu tươi rỏ xuống thấm vào mũi giày của Cẩm Ca Nhi, thế nhưng nam căn của hắn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, lúc này đang được lòng bàn tay mềm mại của Phượng Nhi gắt gao che chở, phía trước cổ tay trắng nõn mềm mại của nàng có một vết máu dài mấy tấc không ngừng rỉ máu.

Cơn đau từ vết thương trên cổ tay cùng với sự khẩn trương do ngộ thương Phượng Nhi khiến cả hai người họ tạm thời lấy lại được một ít thanh tỉnh.

Cẩm Ca Nhi vội vàng lục lọi trong hộp tìm ra một vài chiếc khăn tay sạch bọc lại miệng vết thương của Phượng Nhi. Nôn nóng, hối hận, đau lòng, đủ loại cảm xúc hiện lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của hắn, nhưng vẫn không thể làm cây gậy đỏ tím dưới háng kia sa sút tinh thần.

"Muội làm cái gì vậy!" Hắn quát nàng.

"Huynh lại đang làm gì!" Nàng bực hắn.

"Chỉ có như vậy, ta mới tuyệt đối không nhịn không được mà phá thân muội!”

"Bất quá chỉ là cái thân xử nữ mà thôi, không có nó ta cũng không chết, đáng để huynh phải lấy mệnh căn tử của chính mình đi đổi sao!” Phượng Nhi chưa bao giờ tức giận như vậy trước mặt Cẩm Ca Nhi.

“Đáng! Chỉ cần là thứ quan trọng với muội, đừng nói căn tử, ta lấy mệnh đổi cũng đáng giá!”

Tác dụng của tình dược gần như triệt tiêu cơn đau đớn ở miệng vết thương, trên mặt Cẩm Ca Nhi lộ ra vẻ chân thật đáng tin, thế nhưng ở dưới nam căn vừa tránh được một kiếp so với lúc trước lại càng thẳng đứng và cứng rắn hơn.

Phượng Nhi tin rằng, hôm nay để nàng giữ được tấm thân hoàn bích, Cẩm Ca Nhi dâng lên tính mạng đều có khả năng, nhưng chỉ vì cái thân xử nữ, nàng dựa vào cái gì mà bắt Cẩm ca ca đối tốt với nàng cả đời phải trả giá đắt như vậy. Nàng dùng cái tay chưa bị thương kia nắm lấy côn ŧᏂịŧ đỏ tím căng cứng nóng hổi của Cẩm Ca Nhi, khóe miệng cười khẽ.

"Cẩm ca ca liếʍ tiểu Phượng Nhi lâu như vậy, muội hôm nay lại lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Cẩm Ca Ca."

Nếu là ngày thường, bị nàng nắm chặt như vậy, nghe nàng nói như vậy, Cẩm Ca Nhi sợ là đã sớm bắn đầy tay Phượng Nhi. Hôm nay chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, phảng phất tất cả dương tinh tích cóp trong một năm đều dồn hết vào cự vật, nhưng lại bị chặn lại, một chút cũng không xuất ra được.

Thừa dịp thời gian tỉnh táo ít ỏi còn lại, Phượng Nhi dùng sức nghĩ ra những phương pháp khả thi, cũng nói ra từng cái một: “Nếu bắn ra được liền tốt rồi, muội đây liếʍ cho Cẩm Ca Ca có được không? Giống lúc muội hầu hạ công tử vậy. Hay là, nếu bắt buộc phải đâm vào mới được, vậy phía sau thì sao?”

Cẩm Ca Nhi dùng ánh mắt trả lời nàng, tất cả đều không được. Trong lòng Phượng Nhi nổi lên một loại cảm giác nói không nên lời.

Là tuyệt vọng sao? Tựa hồ là vậy.

Ở Điệp Viên hi hi ha ha sống mười sáu năm, mặc dù trước đó đúng là nàng từng có va chạm với người khác, nhưng không đến nỗi phải dùng cái phương pháp tai họa này đi? Chẳng lẽ sự tồn tại của nàng khiến cho người nào đó không chấp nhận được sao?

Nàng kìm nén ý muốn chủ động ôm lấy Cẩm Ca Nhi cầu hoan, hỏi hắn, "Cẩm ca ca, huynh nói cho muội biết, nếu huynh và muội vì giải độc mà giao hoan, nếu bị phát hiện, kết cục là sống không bằng chết đúng không?"

Rốt cuộc cũng nàng không biết, hầu hạ khách nhân tầng dưới chót là cái cảm giác gì, cũng không biết việc không thể cứng đối với nam nhân mà nói là khuất nhục đến cỡ nào.

Cẩm Ca Nhi gật gật đầu, "Đúng vậy, sống không bằng chết."

"Chúng ta đánh cược một phen thế nào? Nếu thắng, chúng ta thanh thanh bạch bạch được cứu. Nếu thua, thanh thanh bạch bạch chết ở chỗ này."

Lời nói rõ ràng là thở hổn hển, thế nhưng dường như Cẩm Ca Nhi đã bị tạt một gáo nước lạnh, Phượng Nhi của hắn chưa bao giờ nói chuyện như vậy, cũng sẽ không bao giờ nói chuyện như vậy, giọng điệu kia lại có phần lạnh lùng, lại có chút giống công tử.

"Phượng Nhi muốn làm thế nào, ta đều theo muội,” Cẩm Ca Nhi đáp lại như chém đinh chặt sắt, “Chết cùng một chỗ cũng không sao, ta nguyện ý đi cùng muội.”

"Đã có người muốn đoạt đi sự trong trắng của muội, ta há có thể thỏa mãn tâm nguyện của chúng.”

Phượng Nhi hung hăng nắm lấy bàn tay đang bọc lại vết thương của Cẩm Ca Nhi, trong mắt lại có một phần tỉnh táo.





Lời của tác giả: 【 spoiler 】Chương sau: Ảnh sĩ

Phượng Nhi: Lúc này ta thực sự muốn phá thân a!

Cẩm Ca Nhi: Khi nào muội muội mới thu nhận ta?