Chương 24: Dưỡng thành (1)

editor: snowie

Sau khi phu nhân tàn nhẫn nói xong, đứng dậy đi về phía sảnh phụ, quay người giải thích với Ảnh Thất,

“Nếu Ảnh Thất không chơi, vậy liền quan sát bọn họ cẩn thận, đừng gây rắc rối. Hôm nay việc ngươi thông báo có công, ta thay mặt Nhuận Nương cảm tạ ngươi trước."

Bên cạnh bàn trà trong sảnh phụ, vị công tử đang ngồi với đôi mắt đầy băng giá, khuôn mặt ngọc như băng vốn không có biểu tình, lúc này càng lạnh lùng dị thường, trà trong tay hắn một ngụm cũng chưa đυ.ng, bàn tay mảnh khảnh gắt gao chế trụ chén trà miệng tròn, khớp xương đều trắng bệch.

Kể từ khi hai người bị trục xuất khỏi hoàng cung, phu nhân chưa từng thấy qua công tử như vậy, trong lòng có chút cảm khái, giọng điệu mang theo thăm dò hỏi hắn: “Ngạo Băng . . . là đang giận ta sao?”

"Ta giận ngươi cái gì?" Công tử vẫn dùng ngữ khí như mọi khi nói với nàng, khiến phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ảnh Thất đã sớm nhìn thấy Cầm Quỳ đặt bình rượu bỏ dược vào trong phòng Phượng Nhi, cũng kịp thời đi thông báo cho ta, thế nhưng ta cũng không đi nói cho hai đứa nhỏ kia, suýt nữa gây thành đại họa."

Công tử không nhúc nhích chút nào, chỉ là mày kiếm khẽ nhíu.

Có giận nàng không? Nghiêm khắc mà nói, có giận.

Nhất cử nhất động của nam nữ ở Điệp Viên cơ hồ đều nằm dưới con mắt ưng của đám Ảnh sĩ. Hành tung của Ảnh sĩ như quỷ, như bóng với hình, mà ngươi lại căn bản không biết bọn họ ẩn thân nơi nào. Từ ngày Điệp Viên được kiến tạo, bọn họ cùng Điệp giả Vệ gia giống nhau, hòa hợp nhất thể cùng Điệp Viên, khác nhau ở chỗ, nhiệm vụ của bọn họ chính là giám thị, theo dõi xem đám Điệp giả có gì bất thường không, theo dõi xem các khách nhân có gì dị thường không, theo dõi tất cả những thứ mà hai người chưởng sự bọn họ cho là cần theo dõi.

Cho nên bầu rượu kia có thứ đồ bẩn thỉu, Ảnh sĩ sao lại không biết.

Phượng Nhi là con gái của Nhuận Nương, Nhuận Nương là tỷ muội kết nghĩa của phu nhân, Cẩm Ca Nhi là người nối nghiệp do phu nhân một tay bồi dưỡng, Ảnh Thất là Ảnh sĩ đắc lực nhất Điệp Viên, phu nhân tất đã sớm biết về việc này.

“Vậy Bích Lam tỷ tỷ, có phải nên cho Ngạo Băng một lời giải thích hay không?” Công tử vẫn tin tưởng nàng, tin tưởng mọi việc nàng làm đều có lý do chính đáng.

Phu nhân ngẩn ra, hắn đã lâu lắm rồi không có thêm hai chữ “tỷ tỷ” sau cái tên Bích Lam, đầu quả tim run lên, ngồi xuống đem nguyên nhân từ từ kể ra.

“Phượng Nhi cũng là ta nhìn từ lúc con bé sinh ra cho tới lớn lên, mắt thấy nó bị người khác hãm hại, ta sẽ không khó chịu sao? Nhưng ngươi cũng hiểu, nàng đối với Nhuận Nương mà nói, không chỉ quan trọng như con gái, nàng còn mang trọng trách nối dõi tông đường của Vệ gia. Có thể tới một ngày nào đó ta và ngươi không quản sự nữa, Điệp Viên này đều phải do con bé cùng Cẩm Nhi tiếp quản. Cẩm Nhi là do ta một tay dạy dỗ, ta mặc dù cũng đủ tin tưởng hắn, lại chưa từng khảo nghiệm qua. Phượng Nhi lại càng không cần phải nói, hài tử kia tâm tư đơn thuần đến cực điểm, thuận buồm xuôi gió từ nhỏ đến lớn, không trải qua một chút hiểm sự cũng khó xác định con bé đã được dưỡng thành (nuôi dưỡng thành công) hay không. Người làm tỷ tỷ là ta cũng thường xuyên rối rắm, không biết phải khảo nghiệm bọn chúng như thế nào, không nghĩ tới Cẩm Quỳ bởi vì ghen ghét mà ra tay trước, tỷ tỷ cũng liền mượn cơ hội này . . ."

Phu nhân dừng một chút, nhìn vẻ mặt của công tử, xác nhận xem hắn có tin lời mình hay không, rồi mới tiếp tục nói nốt.

"Không phải bản thân Ngạo Băng cũng luôn muốn thử nhưng lại không thử sao?"

Công tử bưng chén trà nguội ngắt lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó đem chung trà đập xuống bàn thật mạnh, tiếp tục siết, hít sâu vài cái, nhắm chặt hai mắt, nói ra một câu.

"May mắn là bọn họ không làm ngươi cùng ta thất vọng, may mắn nàng không có việc gì."

Khi Phượng Nhi tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau. Thời khắc nàng tỉnh dậy thì miệng khô khốc dị thường, thấy mẫu thân ghé vào bên nàng gối lên cánh tay ngủ, liền nhẹ nhàng lay tỉnh.

"Nương . . . Nương . . ."

Nhuận Nương giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy Phượng Nhi đã tỉnh lại liền bổ nhào vào người nàng.

“Phượng Nhi ngoan của ta rốt cuộc cũng tỉnh! Nương lo lắng gần chết! Trên người còn chỗ nào không thoải mái không? Tay có còn đau nữa không? Chân có đau hay không? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì nương liền làm cho con!”

Nhìn mái tóc đen rối tung của mẫu thân trước mặt, nàng liền biết mẫu thân nhất định đã rất lo lắng, chỉ sợ từ khi biết nàng xảy ra chuyện liền chạy tới, từ lúc ấy tới giờ cũng chưa rời khỏi. Phượng Nhi đau lòng, vươn tay nhỏ vuốt ve mái tóc rối bời trên trán của nương, nở một nụ cười với nàng.

"Phượng Nhi không đau, nhưng lại khát đến lợi hại, nương lấy cho con chút nước uống đi."

Nhuận Nương lập tức đứng dậy đi châm trà, lúc này Ngọc Mân cũng bưng thức ăn vào trong phòng.

"Phượng cô nương tỉnh rồi? Cuối cùng cũng tỉnh lại, ngài hôn mê hai ngày hai đêm, Nhuận Nương tử cũng cực nhọc trông nom ngài không thể yên ổn nghỉ ngơi, ai tới thay thế nàng cũng không cho làm. Ngài nhất thời sơ sẩy để cho kẻ xấu chen vào, lại hại Nhuận Nương tử lo lắng đến bây giờ cơm nước cũng chưa ăn, ngài xem nàng đều gầy đi trông thấy."

Ngọc Mân trong miệng lạnh lùng oán trách, trong tay lại bưng vài món ăn nhỏ, tất cả đều thanh đạm dễ tiêu hóa, phân lượng đủ cho hai người.

Phượng Nhi trưng cái gương mặt tươi cười với Ngọc Mân, nghĩ thầm Ngọc Mân này quả thực là miệng dao găm tâm đậu hũ, nàng thì nằm ở trên giường sức lực để đứng dậy cũng không có, thế mà Ngọc Mân lại còn la ó, vừa vào đã quở trách nàng một hôi, bất quá nàng ta cũng thực sự trung thành với mẫu thân, lại tận tâm, lời trong lời ngoài đều là đau lòng chủ tử.

Thấy tinh thần Phượng Nhi không có vấn đề gì, Nhuận Nương cũng yên tâm mà cầm lấy đũa, ăn đồ ăn Ngọc Mân chuẩn bị.

Phượng Nhi húp cháo với thịt lợn băm và rau xanh, hỏi mẫu thân, "Cẩm ca ca thế nào rồi ạ?"

Ngọc Mân không đành lòng làm gián đoạn Nhuận Nương ăn cơm, cắt ngang lấy câu chuyện, "Cẩm Ca Nhi chạng vạng hôm qua liền tỉnh, chỉ là tinh nguyên tiết ra nhiều quá, thân thể còn có chút suy yếu, bất quá thần y của Cửu Huyền đường đã kê dược điều trị, cô nương yên tâm.”

"Chính là vị thần y đã chữa khỏi đôi mắt của ta?” Phượng Nhi vẫn luôn nhớ thương vị ân nhân này, nghe nói hắn cũng là khách của Điệp Viên, nhưng lại chưa từng gặp qua.

Ngọc Mân lắc đầu, "Chuyện này nô tỳ không biết."

Phượng Nhi vẫn còn hơi mệt mỏi, thân mình cũng vô lực, vừa muốn xuống đất đi lại một chút, song giãy giụa vài cái liền bỏ cuộc, đưa chén cháo cho Ngọc Mân rồi lại chui vào ổ chăn.

"Nương, hiện tại ta đã không có việc gì, còn muốn ngủ thêm một lát, người cũng mau đi ngủ đi. Nương mệt Phượng Nhi cũng đau lòng."

Nhuận Nương hai ngày không ăn cơm như gió thu cuốn hết lá vàng ăn sạch đồ ăn mà Ngọc Mân Ngọc Mân chuẩn bị, ăn uống no nê rồi, hơn nữa Phượng Nhi cũng đã bình an tỉnh lại, thần kinh căng thẳng đột nhiên lơi lỏng, cả người tức khắc mệt đến lợi hại, liền đáp ứng với Phượng Nhi, lưu lại Ngọc Mân chăm sóc, chính mình trở về Tây Mộng Lâu ngủ bù.

Ngọc Mân vén chăn cho Phượng Nhi, trước khi nàng xuất thần liền nói một tin tức.

"Công tử tới xem qua ngài, cùng Nhuận Nương tử nói, nói là chờ ngài khỏi bệnh liền sẽ cho ngài treo biển hành nghề tiếp khách, hiện tại trong viện tử cũng đã bắt đầu chuẩn bị nghi lễ [1] sơ lộng.”

Tin tức này suýt nữa đánh tan cơn buồn ngủ đang bao trùm lấy nàng. Phượng Nhi nhìn chằm chằm Ngọc Mân sửng sốt nửa ngày, lại chậm rãi nhắm lại hai mắt mệt mỏi, trở mình, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.

Sắp phải nghênh đón “lần đầu tiên”, nói Phượng Nhi không kích động là nói dối, nếu không phải vì có chuyện ngoài ý muốn, không chừng đó đã là chuyện của đêm nay. Nghi thức [1] sơ lộng cho các nữ hài diễn ra như thế nào, nàng đã từng nghe nói, bên trong có đủ loại các bước trung gian, nàng không nhúng tay vào được, còn không bằng ngủ nhiều hơn một chút dưỡng đủ tinh thần, bằng không quá mấy ngày nữa quỳ thủy tới, ngày lên sàn lại phải dời lại.

Trải qua chuỵện lần này, ngoại trừ nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân không phải là vô dụng ra, Phượng Nhi còn hiểu được một chuyện.

Đêm dài lắm mộng.

[1] Sơ lộng: Danh từ riêng chỉ kỹ nữ thời cổ lần đầu tiên hầu khách, phần lớn ý chỉ phá thân. Các kỹ viện dùng các kiểu tóc khác nhau để phân biệt gái còn trinh với gái không còn trinh. Trinh nữ tết tóc, búi tóc là đã phá thân, xử nữ lần đầu tiếp khách, gọi là Sơ lộng.