Chương 25: Dưỡng thành (2)

editor: snowie

Trong phòng của Cẩm Ca Nhi, hai người Băng cơ Ngọc cốt nghe hắn thuật lại câu chuyện hung hiểm ngày ấy, cuối cùng chính là Phượng Nhi nghĩ đến chủ ý rút củi dưới đáy nồi.

Đầu tiên nàng tìm một vài mảnh lụa trắng, đồng thời nhờ Cẩm Ca Nhi dập hết ánh nến có trong phòng, cũng bôi dầu đèn lên khung cửa, chính mình tìm tất cả bút ký học tập Quỷ Điệp Thư trong vòng hơn một năm ra, chất đống những thứ này ở cửa ra vào và dưới cửa sổ rồi đốt chúng.

Cùng lúc ngọn lửa đang bốc lên, Phượng Nhi ném một tấm lụa trắng vòng qua xà nhà, trói chặt hai tay của Cẩm Ca Nhi, xác định chúng sẽ không tuột ra rồi liền xé hai miếng vải thô, thấm đấm nước từ trong bình hoa, lần lượt bịt mũi và miệng hai người lại. Hoàn thành hết thảy, nàng dịch người đến bên chiếc giường nguyệt động, dung dải lụa trắng còn lại buộc một tay vào chân giường, thắt một nút cứng, cấu đùi mình thật mạnh, để cơn đau đớn giúp bản thân thanh tỉnh càng nhiều càng tốt.

"Vì thế chúng ta liền đợi ngọn lửa bùng lên, tự nhiên sẽ có người phát hiện, tới cứu chúng ta."

Cẩm Ca Nhi sắc mặt vẫn còn chưa tốt bưng chén thuốc, vẻ mặt bình tĩnh, như thể mối nguy hiểm mà hắn đang kể lại không phải là điều mà hắn đã tự mình trải qua.

Phu nhân thổi thổi nước đường nóng trên tay, lắc đầu, hỏi hắn, “Sao ngươi không kêu cứu? Kêu người tới, nhìn thấy cửa ra vào và cửa sổ đều bịt kín từ bên ngoài, ta cũng sẽ hiểu là do người khác làm, không phải là hai người cố ý ăn vụng trong phòng a?”

Cẩm Ca Nhi cau mày uống xong dược, thuốc đắng kia chảy xuống dạ dày, vội vươn tay hớp một miếng nước đường, thuận miệng nói,

“Ngày ấy mùng 8 tháng 4 âm lịch, rất nhiều người ở trong viện tử đi hội làng mua đồ, còn lại cũng chẳng bao nhiêu, đập cửa kêu cứu chưa chắc có người nghe thấy, lại lãng phí rất nhiều thể lực, nô tài chỉ sợ không nhịn được, liền . . . thế nhưng nếu có cháy lại không giống như thế.”

Thật vậy, hắc khuyển của hộ vệ sủa đến lợi hại, đánh thức tiểu quan đang ngủ bù của Lãng Nguyệt đường đối diện Quan Sư Quán. Phát hiện đối diện cháy, hắn lập tức đi báo cho công tử, công tử dẫn người dập lửa, hai người lúc này mới được cứu.

"Phượng Nhi đứa nhỏ này ngày thường ngoan ngoãn nhu thuận, thật không nghĩ rằng gặp chuyện như vậy con bé có thể bình tĩnh như thế.” Phu nhân nhìn chén thuốc cặn, lẩm bẩm lầu bầu với chính mình.

Khi nghe Cẩm Ca Nhi kể lại, suốt toàn bộ quá trình công tử đều cúi gằm mặt, lòng bàn tay dưới bàn ứa ra mồ hôi lạnh, không ngừng túm lấy áo choàng xoa cọ. Nghe Cẩm Ca Nhi nói xong, thần sắc trên mặt liền giãn ra, ở đuôi lông mày thậm chí còn nổi lên vài phần tự đắc, khóe miệng hơi cong lên, xoay người khen Phượng Nhi một câu,

"Nói đến cùng vẫn là nữ nhi của Nhuận Nương, huyết mạch nối liền, bộ dáng bình tĩnh, rất giống với diễn xuất của nương nàng năm đó.”

Nhuận Nương năm đó như thế nào, Cẩm Ca Nhi không biết, hắn chỉ quan tâm Phượng Nhi của hắn hiện tại như thế nào.

Chút tiểu tâm tư này không thể gạt được phu nhân, nàng nói với Cẩm Ca Nhi,

“Phượng Nhi hiện tại đều không sao, thương thế trên người đều là ngoài da, chăm sóc tốt liền không có trở ngại gì. Thế nhưng còn ngươi a, Phượng Nhi lúc hôn mê có nói mê sảng, đều còn lải nhải ngươi thiếu chút nữa liền chặt đứt chính mình, có chuyện như vậy sao?"

Khuôn mặt tái nhợt của Cẩm Ca Nhi cư nhiên đỏ một chút, cúi đầu lí nhí nói, “Cẩm Nhi cũng là do tình thế cấp bách, sợ áp chế không nổi dược tính, làm ra chuyện không thể vãn hồi.”

Người thanh niên trung thực này, thế nhưng có thể vì bảo vệ Phượng Nhi mà hy sinh lớn như vậy, trong lòng công tử có chút giấm chua, sợ bị người nhìn thấu, vội vàng chuyển đề tài,

“Thân thể Phượng Nhi khôi phục rất nhanh, chúng ta liền quyết định làm lễ sơ lộng cho nàng ba ngày sau, đến lúc đó nếu thân thể ngươi không có việc gì, còn rấy nhiều phân đoạn cần ngươi tự mình chuẩn bị.”

Công tử uống một miệng trà, lại thêm một câu, "Ngươi làm việc ta rất yên tâm."

Nghĩ đến việc Phượng Nhi sắp phải khai bao, trái tim của Cẩm Ca Nhi đảo lộn, hắn mong nàng xuất đầu lại luyến tiếc nàng bị người khác đạp hư, một dòng nước chua khuấy động ở trong long, ngoài miệng lại hỏi, “Chiếu theo quy cũ mà làm sao ạ? Ai trả giá cao nhất thì được?”

Đấu giá là phương pháp phổ biến nhất mà các kỹ viện sử dụng để bán đêm đầu tiên của nữ hài, tiểu quan thì ngược lại, kinh nghiệm càng phong phú thì càng nhiều người hoan nghênh. Kỷ lục đấu giá đêm đầu cao nhất ở Điệp Viên do hai kỹ nữ nắm giữ, một là Cẩm Quỳ trời sinh bất mãn với du͙© vọиɠ, giờ phút này đang trốn ở trong phòng dưỡng thương hai cái huy*t trước sau, người còn lại là (*)Kẹo Mừng tinh thông đàn tỳ bà, được thiếu gia phủ Tể tướng coi trọng, mua về làm gia kỹ.

(*) trong tiếng Trung là 喜糖, từ này có nghĩa là kẹo mừng đám cưới luôn.

Cẩm Ca Nhi đang nghĩ xem đêm giá khởi điểm đầu tiên của Phượng Nhi nên để giá bao nhiêu là thích hợp lại nghe công tử nói,

"Phượng Nhi không bán đấu giá."

"Không đấu giá ạ?"

Đoán không ra trong hồ lô của công tử có cái gì, Cẩm Ca Nhi đem ánh mắt nhìn phu nhân, muốn nghe lời giải thích lại thấy phu nhân cũng gật gật đầu, nói cho hắn,

"Phượng Nhi sẽ không đấu giá, khách nhân đầu tiên của nàng, Nhuận Nương đã chọn người rồi.”

Thật hy vọng người kia là mình.

Loại ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu Cẩm Ca Nhi liền lập tức tan biến, hắn nghĩ mình là ai a, có thể làm người bồi luyện của nàng hai năm đã là tiện nghi cho hắn rồi.

“Chẳng lẽ là công tử sao? Nếu vậy, Phượng Nhi hẳn là sẽ rất vui mừng.”

Trong đầu Cẩm Ca Nhi chính là thiên-nhân đang giao chiến, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh bưng chén nước đường lên chậm rãi uống, muốn dùng vị ngọt trong miệng mà làm dịu đi sự chua xót trong lòng. Không hiểu tại sao lại không bán đấu giá đêm đầu tiên, không chỉ có Cẩm Ca Nhi mà Phượng Nhi chính mình cũng không hiểu.

Nghe Ngọc Mân tới truyền lời, nói mẫu thân đã tìm được ứng cử viên rất tốt cho vị khách đầu tiên của nàng, Phượng Nhi lập tức phun ra trà sữa trong miệng vào mặt Ngọc Mân.

Ngọc Mân một bên lau vết trà sữa trên mặt trên tóc, một bên mặt không chút thay đổi nhìn Phượng Nhi đang xoay vòng vòng trên bàn ăn như con lừa nhỏ kéo cối xay, nhịn không được mở miệng.

"Phượng cô nương có gì kinh ngạc sao?"

Phượng Nhi hai tay nắm lấy tóc, miệng nhanh chóng bắt đầu nói: “Đổi lại là người thì không kinh ngạc sao? Những nữ hài khác đêm đầu tiên đều là gióng trống khua chiêng bán đấu giá, toàn bộ Hoan Hỉ sảnh khua chiêng gõ trống cả đêm, cuối cùng nói một tiếng “ai ra giá cao nhất thì được!”, sau đó liền được trang điểm như công chúa rồi bị ôm vào Tây Mộng Lâu!”

Phượng Nhi phát điên, nhưng Ngọc Mân mặt không thay đổi, nói: “Cô nương lo lắng sẽ không có mặt mũi sao? Yên tâm, lễ sơ lộng của ngài sẽ được gióng trống khua chiêng, Hoan Hỉ sảnh cũng sẽ vang lên những tiếng chiêng tiếng trống, cuối cùng ngài cũng sẽ được trang điểm như một nàng công chúa rồi được đưa vào Tây Mộng Lâu.”

Thấy Ngọc Mân không hiểu ý mình, Phượng Nhi lại càng lo lắng, đi lại một vòng rồi nói, “Ngọc Mân ngươi không hiểu! Bán đấu giá? Bán đấu giá! Ra giá, cuối cùng sẽ chứng minh một đêm xuân của người này giá trị bao nhiêu tiền. Nhưng còn ta thì sao? Nương tìm cho ta một người sao? Nghĩ ta là nữ nhi của một gia đình bình thường đang tìm kiếm vị hôn phu sao? Ta chưa từng nghe qua chuyện kỹ nữ đi tìm khách làng chơi cũng cần cha mẹ chỉ định.”

Sắc mặt Ngọc Mân trầm xuống, mang theo ý tứ răn dạy trách móc Phượng Nhi, “Phượng cô nương không nên trách Ngọc Mân vô lý. Ngài như vậy là xuyên tạc tâm ý của Nhuận Nương tử, ngài thật là không biết ý người tốt! Nhuận Nương tử tự mình chọn khách cho ngài mà không phải đặt ngài ở Hoan Hỉ sảnh để cho những vị khách kia ra giá giống như mua thứ đồ vật gì đó, chính vì ngài là nữ nhi bảo bối cả đời của nàng, ở trong lòng nàng là vô giá!"

Nghe lời này, bước chân của Phượng Nhi sững lại, nhìn sự nghiêm túc trên khuôn mặt Ngọc Mân, một câu cũng không nên lời.

Ngọc Mân hòa hoãn hơn một chút, lại nói, “Việc ngài không bán đấu giá lễ sơ lộng là phá vỡ quy củ của Điệp Viên, nhưng Nhuận Nương tử thà rằng phá vỡ quy củ, cũng muốn tự mình chọn một người mà nàng yên tâm, còn hơn là trao đêm đầu tiên của ngài cho những người xa lạ chỉ có tiền mà không biết chi tiết."

Tâm ý của mẫu thân, Phượng Nhi đã hiểu, nhưng người nọ đến tột cùng là ai?

Lời của tác giả: 【 spoiler 】 Chương sau: Da^ʍ côn.

Cẩm Ca Nhi: Không phải ta.

Công tử: . . .

Phượng Nhi: Là ai là ai là ai?