Chương 6: Điệp viên (1)

editor: snowie

Phượng Nhi chậm rãi đi theo phía sau Ngọc Mân, lần đầu tiên thoải mái công khai quan sát bên trong Tây Mộng Lâu. Trước kia đều là mẫu thân lén đưa nàng tới đây, theo lý đúng ra nàng không nên tới, nhưng mẫu thân nói cần thiết để nàng nhận diện được cái cửa, vạn nhất có việc gì quan trọng thì còn biết tìm tới chỗ nương.

Đi xuyên qua từng dãy cửa gỗ điêu khắc, nàng phát hiện trên mỗi cánh cửa đều treo đèn l*иg, ngoại trừ một vài chiếc là màu đỏ, tất cả đều là ánh vàng rực rỡ.

"Phòng treo đèn l*иg đỏ chứng tỏ cô nương trong phòng này nguyệt sự tới, không thể tiếp khách." Ngọc Mân chậm rãi nói tới.

Phượng Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm," Ngươi có mắt sau gáy sao? Ta nhìn cái gì cũng biết."

Đột nhiên nàng đứng sững lại, sau một hồi tung tăng lăn lộn, kinh nguyệt bắt đầu chảy nhiều hơn, trực giác nói cho nàng biết quần nàng bị thấm ướt rồi, từ nãy tới giờ cứ như khỉ mông đỏ chạy quanh viện, có phải xấu hổ quá hay không, lúc này nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải gọi Ngọc Mân đang nhìn thẳng về phía trước.

“Ngọc Mân, giúp ta với.”

Ngọc Mân dừng lại và quay đầu nhìn, thấy tiểu nha đầu khép chặt hai chân, hai tay vò vò góc áo, cúi đầu vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng sợ hãi giương mắt nhìn nàng, nàng từ góc áo nhìn xuống thấy giữa hai ống quần là một mảnh đỏ thẫm, nhìn chiếc túi vải nhỏ trong tay, gật đầu nói với tiểu nha đầu:

"Cô nương nếu không ngại, trước tiên mặc quần của nô tỳ vào đã, nô tỳ vừa vặn dạy cho cô nương cách sử dụng đai nguyệt sự.”

Phượng Nhi chỉ bước những bước nhỏ cùng nàng ấy đi xuống lầu, ngẫu nhiên đi ngang qua mấy căn phòng truyền đến những tiếng kêu “Ân ân nha nha" trộn lẫn với tiếng kẽo kẹt hỗn loạn của chiếc giường gỗ. Cũng có mấy cô nương đi ngang qua nhìn thấy đũng quần đỏ thắm của nàng liền cười hì hì chúc mừng, có người còn lấy đường đỏ từ trong phòng ra cho nàng, nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy những nụ cười đó rất giả tạo.

Rời khỏi Tây Mộng Lâu, vòng ra phía sau chính là phòng của hạ nhân, những thị tỳ giống như Ngọc Mân khi thay phiên công việc sẽ nghỉ ngơi tại đây. Vào phòng, còn chưa kịp hoàn hồn, Phượng Nhi đã cảm thấy đai lưng buông lỏng, hạ thân đã bị Ngọc Mân lột sạch sẽ.

Bắp chân thon thả thẳng tắp, đầu gối mịn màng và săn chắc, cùng với cặp đùi đường cong mới phát triển, lại hướng lên trên, chính là đồi hoa của thiếu nữ. Nhúm lông tơ màu nâu nhạt mềm mại nhuốm một chút máu loãng, máu kinh vừa ùng ục phun ra từ giữa hai đùi chảy xuống, đỏ tươi chói mắt, lại khiến người ta dục hỏa dâng trào.

Phượng Nhi cảm thấy thẹn thùng, nhưng Ngọc Mân vẫn giữ khuôn mặt vô cảm đó, tìm ra một chiếc khăn sạch sẽ, thấm ướt, lau vết máu khô trên đùi thiếu nữ, lại đổi một chiếc khăn sạch sẽ khác, nhúng vào nước đắp lên huyệt đạo, nhẹ nhàng xoa.

Bàn tay của Ngọc Mân ấm áp mềm mại, Phượng Nhi được xoa thế nhưng lại trào ra một tia kɧoáı ©ảʍ. Hoa văn của cái khăn nhẹ nhàng cọ xát hoa hạch, nhưng nàng không biết đó là địa phương nào, chỉ biết bị xoa, thật thoải mái a, so với kɧoáı ©ảʍ bị Cẩm ca ca thọc vào rút ra không giống nhau, là một loại cảm giác tê dại chua xót khác, làm nàng nhịn không nổi muốn rêи ɾỉ.

"Cô nương về sau phải nhớ kỹ, thời điểm có nguyệt sự, không thể làm chuyện phòng the, cũng không thể tự sướиɠ, cô nương đã tự làm qua bao giờ chưa?"

Ngữ khí và biểu tình của Ngọc Mân giống nhau không hề có cảm xúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Nhi đã có chút ửng hồng, nghe lời gật gật đầu trả lời.

"Đã biết, bất quá ta sẽ không tự làm chính mình."

Phượng Nhi biết “tự sướиɠ” nghĩa là gì, ở Xuân Huy uyển nơi nàng sống, ban đêm lúc nàng dậy uống nước đi tiểu ngẫu nhiên sẽ nghe thấy trong phòng bên cạnh truyền đến tiếng rêи ɾỉ và thở dốc, tương tự với thanh âm trong những căn phòng ở Tây Mộng Lâu, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Sau này Cẩm Ca Nhi nói cho nàng, đó là những thiếu nữ sở hữu du͙© vọиɠ, không thể tìm được nam nhân giúp tiêu hoả, chỉ có thể tự mình giải quyết.

Ngọc Mân lau sạch cho Phượng Nhi, mở túi vải ra, lấy ra một mảnh vải thêu hoa mai, phần rộng nhất lót ở giữa hoa huyệt của Phượng Nhi, cả hai đầu đều được nâng lên, liền với một phần của rãnh mông, dây mỏng ở hai đầu được buộc chặt theo hình chữ thập. Cảm giác được bao bọc chặt chẽ này mang đến cho Phượng Nhi một cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Ngọc Mân đứng dậy, tìm được chiếc quần cũng là màu xanh của minh đưa cho Phượng Nhi mặc vào, cũng không có qυầи ɭóŧ.

“Cô nương chịu khó một lát, qυầи ɭóŧ loại đồ vật này mặc của người khác không được, một lúc nữa nô tỳ đưa người về Xuân Huy uyển, giúp ngài thu thập một chút. Nhuận Nương xong việc sẽ nói cho công tử, người liền chuẩn bị chuyển đến Quan Sư Quán."

Hai mắt Phượng Nhi sáng lên, Quan Sư Quán a, nàng cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, rốt cuộc cũng được trải qua những huấn luyện làm đám nha đầu tiểu tử đỏ mặt xì xào bàn tán, cuối cùng cũng có thể ngày ngày nhìn thấy sư phó —một trong những chưởng sự của Điệp viên, dung nhan như thần tiên, công tử băng cơ trong truyền thuyết.

Ngọc Mân như cũ lẩm bẩm dặn dò, "Tới Quan Sư Quán, cô nương phải chăm chỉ đi theo công tử học tập, có thể có được một vị trí ở Điệp viên chúng ta hay không, có thể ở gần Nhuận Nương sống trong Tây Mộng Lâu hay không, liền phụ thuộc vào việc người nỗ lực bao nhiêu."

Nơi này là Điệp viên, kỹ viện quy mô lớn nhất ở thành Long Châu, kinh đô của Đại Nhạc, nữ kỹ nam quan, ngay cả súc sinh đều là nhất đẳng dung mạo, ở cái địa phương bán sắc như này, chẳng phải có sắc là có tất cả sao? Phượng Nhi trong lòng nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Ngọc Mân.

Ngọc Mân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không hoàn toàn giống Nhuận Nương nhưng cũng không kém phần nổi bật của nàng, vỗ vỗ vai nàng, nhìn đôi mắt khổng tước lưu ly mà công tử nói là đẹp nhất, nhẹ nhàng nói:

“Điệp viên chúng ta đúng là địa phương bán sắc, nhưng sắc đẹp chỉ là điều kiện cơ bản để sinh tồn, nếu muốn tên mình được vinh danh trên bảng ở Hoan Hỉ sảnh, chỉ dựa vào dung nhan, tương đương với việc cái gì cũng không có. Người còn phải học hỏi rất nhiều.”

Nàng dừng một chút, lại nói, "Nhuận Nương tử có thể có được như ngày hôm nay cũng không phải hoàn toàn nhờ vào mỹ mạo của nàng. Mỹ mạo có thể trở nên nhàm chán, chỉ khi thu được lòng người, mới có thể khiến người ta muốn ngừng mà không được."

"Nương ta cũng từng trải qua huấn luyện sao?" Phượng Nhi vẫn là tiểu hài tử, điểm chú ý sẽ luôn đi lệch hướng.

Ngọc Mân cảm giác những gì mình vừa nói đều vô ích, thở dài một ngụm, "Nô tỳ không biết, nô tỳ không có phúc khí, mới đi theo Nhuận Nương tử chưa đến một năm.” Dứt lời, nàng liền ra hiệu cho Phượng Nhi cùng nàng rời đi.

Hạ thân được đai nguyệt sự bao bọc, không còn đung đưa làm lòng người lo lắng nữa, thậm chí chỗ hoa huyệt còn có cảm giác ấm áp, chỉ là bụng dưới vẫn mơ hồ quặn đau, cứ như thể có một hài tử bướng bỉnh nghịch ngợm vặn vẹo da thịt trong bụng nàng vậy.

"Đai nguyệt sự, nô tỳ sẽ làm nhiều một chút rồi đưa cho cô nương, trong lúc huấn luyện ở Quan Sư Quán, cô nương sẽ vẫn giống như hồi còn ở Xuân Huy uyển, tự mình chiếu cố chính mình.”

"Vậy ta đây không được sống cùng với nương sao?”

Ngọc Mân ngẩn ra, thế nhưng bất ngờ lộ ra một ý cười ,"Cô nương cũng biết huấn luyện ở Quan Sư Quán kéo dài hai năm, lại như thế nào liền nhớ thành có quỳ thủy là có thể tới ở cùng Nhuận Nương tử rồi?"

Thấy Phượng Nhi vẫn là vẻ mặt ngây thơ, liền bổ sung nói, “Chỉ khi huấn luyện kết thúc, công tử vừa lòng, bán đấu giá đêm đầu tiên của người, chính thức tiếp khách, khi đó, người mới mới chân chính thuộc về Điệp viên."

"Ta sinh ra ở Điệp viên, lớn lên ở Điệp viên, chơi ở Điệp viên mười bốn năm, còn không được tính là người của Điệp viên sao . . . “

Trong lòng Phượng Nhi có một chút không vui, nhưng thấy Ngọc Mân đã xoay người rời đi, nàng cũng không rảnh để nghĩ khác nữa, nhanh chóng chạy đi theo.

Ở Điệp viên mười bốn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn cái khu vườn này đến chỉnh tề.