Chương 7: Điệp viên (2)

editor: snowie

Điệp Viên tuy rằng là kỹ viện, nhưng nơi này không hề nhỏ.

Sau khi ra khỏi viện của hạ nhân, vòng nửa ngày mới đến cửa chính Tây Mộng Lâu, đối diện đó, chính là toà viện không thể nói nên lời nhất ở Điệp viên.

Lãng Nguyệt đường.

Nơi này, là một phong cảnh tuyệt mỹ khác ở Điệp viên: nam quan.

Đã hơn mười năm kể từ khi chiến loạn nhiều năm ở Đại Nhạc kết thúc, thế nhưng dân chúng vẫn chưa thoát khỏi nỗi khắc khoải bấp bênh ăn bữa hôm lo bữa mai, vẫn chưa thoát khỏi tinh thần căng thẳng không biết ngày mai mình sẽ về đâu, toàn quốc trên dưới đều kiệt lực thoát khỏi các loại giáo điều trói buộc, và làn gió trụy lạc hoành hành.

Băng cơ công tử, chưởng sự của Điệp viên, từng là nam sủng của đương kim hoàng đế Đại Nhạc, quân vương còn hảo nam sắc, thiên hạ liền mô phỏng, cũng không có gì làm lạ.

Nam sủng rầm rộ thậm chí hơn cả nữ sắc, kỹ nữ và nam quan đặt chung vào một chỗ, có gì mà không được? Dù sao thì tiêu tiền cũng là nam nhân.

Rốt cuộc, gà vịt vẫn phải nhốt khác l*иg, kỹ nữ và nam quan vẫn phải ở riêng.

Đám nữ kỹ tất cả đều ở Tây Mộng Lâu, đám nam quan thì ở Lãng Nguyệt đường.

Phượng Nhi ngẩng đầu nhìn xem mặt trời, đã quá trưa, sắp đến giờ Mùi, nhớ tới mẫu thân dặn giờ Mùi đi tìm nàng, không khỏi thúc giục Ngọc Mân đi nhanh lên.

Ngọc Mân thế nhưng không nhanh cũng không chậm, đối với Phượng Nhi nói, “Nhuận Nương tử tối hôm qua không được nghỉ ngơi, sáng nay rồi đến tận lúc nãy vẫn luôn bận việc, nô tỳ đoán chỉ sợ đã ngủ mất rồi. Người vẫn nên trở về nghỉ ngơi thật tốt đi, Xuân Huy uyển còn phải ở lại mấy ngày, nô tỳ bỗng nhiên nhớ ra, muốn tới Quan Sư Quán gặp công tử nhất định phải đợi thân thể sạch sẽ mới được.”

Phượng Nhi bĩu môi, nghĩ thầm băng cơ công tử này chẳng lẽ băng thanh ngọc khiết tới mức nàng đến quỳ thuỷ cũng không thể gặp? Liếc mắt nhìn một cái chẳng lẽ sợ ô uế? Xem ra hôm nay không thể gặp lại nương.

Bỗng nhiên, một tràng tiếng sáo trong trẻo sáng ngời bay vào hai tai, mát lạnh, du dương, lại thấm vào ruột gan, sảng khoái như dòng suối trong vắt ở sau núi, khiến người ta cảm thấy mát mẻ sau một buổi trưa hè.

Phượng Nhi không thể không dừng lại bước chân, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi tiếng sáo phát ra, thấy Ngọc Mân cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu cao nhất của Lãng Nguyệt đường, lại gật đầu chắp tay thi lễ.

“Tỳ nữ Ngọc Mân của Tây Mộng lâu, ra mắt công tử."

Thấy Ngọc Mân lễ độ như vậy, Phượng Nhi cũng ngẩn người làm theo một cái. Đứng dậy ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của Ngọc Mân khi nãy, không khỏi cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng tốc một cách kỳ lạ.

"Điêu lâu dựa vào lan can chỗ, quân như đầu tháng hiểu, mày kiếm bạch quan cao, tinh mắt bạch sam công tử tiếu." (dịch: Nơi tòa nhà chạm trổ dựa vào lan can, là quân tựa như ánh trăng buổi sớm, mày như kiếm mũ lụa cao, chàng trai trẻ mắt như sao y phục trắng.)

Nàng đã từng bị tiên sinh cười nhạo vì tập thơ “Thẳng thắn, nông cạn và không biết xấu hổ”, nhưng giờ khắc này, nàng chỉ muốn viết nó ra, đóng khung, bò lên lầu rồi mặt dày đưa cho mỹ nam tử đang ngồi bên lan can kia.

"Vị này chính là băng cơ công tử, hôm nay thật trùng hợp, để cô nương cứ như vậy nhìn thấy hắn.”

Phượng Nhi thật sự bội phục Ngọc Mân, vô luận nhìn thấy ai, khuôn mặt đều không bộc lộ biểu tình, giọng nói cũng không có cảm xúc, trên lầu có một vị công tử tuyệt thế nhẹ nhàng như vậy đang ngồi, vậy mà sắc mặt nàng không thay đổi dù chỉ một chút.

Trong lòng oán thầm xong, bản năng muốn lấy lòng mỹ nam của giống cái thúc giục nàng ra mặt chào hỏi vị thần tiên đang cao cao tại thượng ngồi trên kia một cái, dù sao không đến mấy ngày nữa nàng sẽ về dưới trướng hắn, vì vậy làm quen một chút cũng không sai.

"Công tử, ta, cái kia . . . Ta là . . ." Trong lòng đã nghĩ rất kỹ nha, vậy mà sao miệng nói liền không trôi chảy rồi?

"Phượng Nhi."

Băng cơ công tử môi mỏng nhàn nhạt kêu lên tên nàng, âm thanh trầm lạnh, so với tiếng sáo còn hay hơn, Phượng Nhi trước nay chưa từng nghĩ tên của mình còn có thể dễ nghe như vậy!

"Ngươi lớn lên thực nhanh."

Giọng nói không hề có cảm xúc, nhưng nó lại có sự cám dỗ đoạt nhân sinh hồn, Phượng Nhi nghĩ, thanh âm này có lẽ cũng không dễ nghe như vậy, chỉ là người này lớn lên với một khuôn mặt đẹp như thế, cho dù hắn có xé rách bao gai thì cũng giống như khiêu vũ, làm gì đều cảm thấy thanh âm tựa như tiếng trời.

Phượng Nhi chưa bao giờ thấy qua diện mạo công tử, mặc dù họ đã gặp nhau một lần.

Năm ấy Phượng Nhi mười hai tuổi, nàng vụиɠ ŧяộʍ đi tới Quan Sư Quán tìm bọn tiểu đồng xem [1] thiên cẩu nuốt mặt trăng, kết quả là bị ánh sáng rọi vào đả thương đôi mắt, mặc dù sau đó được một vị thần y là ân khách của Nhuận Nương chữa khỏi, nhưng thật sự vài ngày đấy nàng có mắt như mù. Một ngày công tử tới thăm nàng, nàng cố gắng muốn nhìn rõ người trước mắt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu lam.

[1] Thiên cẩu nuốt mặt trăng 天狗吃月亮: là cách viết tắt cổ xưa của hiện tượng thiên văn "nguyệt thực", người xưa không hiểu điều này nên cho rằng mặt trăng bị chó ăn.

Nhưng những gì mà bóng người kia nói, nàng lại nhớ phi thường rõ ràng.

“Lưu ly khổng tước mục, thế gian tuyệt mỹ chỉ có một đôi. Tĩnh dưỡng thật tốt đi, đôi mắt này của ngươi, tương lai ắt sẽ là chiêu bài.”

Đây là khen mắt nàng đẹp sao? Nghĩ đến sau này mình có thể là người nửa mù, Phượng Nhi vẫn là nhịn không được liền khóc.

Nói đến cũng lạ, ngày hôm sau, Phượng Nhi lại nhìn thấy ánh sáng, nhưng từ đó về sau, nàng cũng chưa từng gặp lại công tử, cũng không biết hắn trông như thế nào. Phượng Nhi cũng không quan tâm đến vấn đề này, dù sao về sau cũng về dưới trướng hắn để huấn luyện, đến lúc đó mỗi ngày gặp, có khi còn thấy phiền ấy chứ.

Hiện giờ bóng người màu lục lam khen nàng có đôi mắt đẹp kia đã rõ ràng mà dị thường xuất hiện trước mắt nàng, trong lòng Phượng Nhi có loại cảm giác nói không nên lời, tựa hồ là khẩn trương, lại giống như là ngại ngùng hơn, đặc biệt là sau khi hắn nói nàng “Lớn lớn thực nhanh”, sự ngượng ngùng càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn muốn trốn sau Ngọc Mân, khuất khỏi tầm mắt của hắn.

Nhưng thật ra băng cơ công tử lại xoay người rời đi khuất khỏi tầm mắt của Phượng Nhi trước, Ngọc Mân cũng ra hiệu bảo nàng rời đi, nàng nhìn những cánh cửa sổ của Lãng Nguyệt đường mở ra, đi ra từ bên trong từng khuôn mặt thanh tú, ném cho nàng ánh mắt tò mò, liền chạy nhanh theo Ngọc Mân đi tới Xuân Huy uyển.

Phượng Nhi đi về phía Xuân Huy uyển, băng cơ công tử lại đi vào Tây Mộng Lâu, đẩy cánh cửa phía đối diện căn phòng Nhuận Nương ra, bước đến bên bàn trang điểm, đứng sau lưng một bóng hình trắng nõn xinh đẹp đang họa lông mày, nhẹ nhàng vuốt ve hai bờ vai gầy ấy.

Hắn dán lên lỗ tai nữ tử thì thầm: “Ta mới vừa nhìn thấy Phượng Nhi, đến cũng vẫn là nữ nhi của của Nhuận Nương, chừng hai năm nữa không biết nàng sẽ trổ mã thành kiểu yêu nghiệt nào.”

Nàng kia hờn dỗi, "Ngạo Băng trở nên nóng vội từ khi nào vậy? Con bé sớm muộn gì cũng sẽ đưa đến chỗ ngươi dạy dỗ, ngươi lại còn thổi sáo trêu hoa ghẹo nguyệt."

Công tử bỗng nhiên khẩn trương, móc ra cây sáo, quơ quơ trước mặt nữ tử, "Tân quan của Lãng Nguyệt đường có một ân khách, hôm nay tặng lễ cho ân sư của hắn, ta bất quá chỉ là thử xem một chút âm sắc, nếu như ngươi tức giận, ta liền quăng nó đi !”

Dứt lời, liền giơ tay làm bộ muốn quăng cây sáo lục ngọc trong tay, thời điểm hắn ném xuống, một bàn tay ngọc trắng mảnh khảnh nắm lấy cổ tay hắn, lại phát ra một giọng điệu hờn dỗi:

"Ta bất quá là nói giỡn một câu, ngươi liền tức giận như vậy. Nếu như tiểu tử ở cửa nghe được lời này, bên ngoài nhất định sẽ đồn đại rằng đường đường là chưởng sự của Điệp viên thế nhưng dung không nổi việc cho lang quan tặng lễ, Ngọc cốt phu nhân hoá ra cũng chỉ là hạng người lòng dạ hẹp hòi.”

Công tử vuốt ve bàn tay đặt ở cổ tay mình, sơn móng tay xinh đẹp, ngón tay thon dài, mà chính bàn tay của hắn cũng trắng nõn, không hề thua kém người phụ nữ kia.

Băng cơ - Ngọc cốt, hai vị chưởng sự của Điệp viên thế hệ này, quả thực là danh xứng với người.

Lời của tác giả: 【 spoiler 】Bắt đầu từ ngày mai, Phượng Nhi liền phải tới chỗ công tử thụ huấn, hắc hắc hắc ~~~ Cách ngày Phượng Nhi phá thân còn dài, mọi người không nên gấp, đợi công tử và Nhuận Nương chuẩn bị cho nàng đầy đủ đã, nàng mới có thể vui vẻ bán đêm đầu tiên không phải sao, cho nên mọi người đoán xem ai sẽ là người phá thân Phượng Nhi đầu tiên a?