Chương 8: Quan Sư Quán

editor: snowie

Đi ngang qua Quan Sư Quán, trên mặt Phượng Nhi hiện lên một tia giễu cợt.

Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu, Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu.

(Dịch: Đôi chim thư cưu hót hoạ nghe quan quan, Ở trên cồn bên sông, Người thục nữ u nhàn, Phải là lứa tốt của bậc quân tử (vua). - Trích “Quan thư 1” trong Kinh Thi)

Quan Sư Quán, thực sự là một cái tên tao nhã, thế nhưng những gì được dạy ở bên trong đó là làm thế nào để dâʍ ɖu͙©.

Nàng chợt nghĩ đến Cẩm Ca Nhi bị nàng bỏ lại ở một góc, vì nàng chỉ lo tìm nương, nên hắn đã bị bỏ lại với một bàn tay vấy máu.

Nghe bảo mẫu ma ma nói, Cẩm Ca Nhi khi còn bé, phụ thân tòng quân da ngựa bọc thây, mẫu thân mang theo hắn không thể nào tái giá, cũng không thể sinh tồn. Để tiện tái giá, liền bán Cẩm Ca Nhi vào viện tử, lấy tiền bán hắn làm của hồi môn rồi tái giá với người khác.

Khi còn nhỏ, Cẩm Ca Nhi mày rậm mắt to, ngoan ngoãn thông thấu, bộ dáng cơ linh hiểu chuyện làm cho người ta yêu thích. Hắn nguyên bản được công tử coi như lang quan mà bồi dưỡng, nhưng sau khi “nhổ giò”, lại càng ngày càng cường tráng, anh khí chắc nịch, toàn thân tràn đầy dương cương khí. Đám lang quan khi nói giỡn cũng thích lấy thân hình của hắn ra trêu ghẹo, nói nếu phải sung quân đi đánh giặc, toàn bộ viện tử cũng chỉ có thể lấy được Cẩm Ca Nhi, bọn họ đi cũng chỉ có thể làm quân kỹ.

Cẩm Ca Nhi cũng không tức giận, là người thành thật mà lại không ngốc, chăm chỉ cần mẫn, tuy rằng chỉ lớn hơn Phượng Nhi hai tuổi nhưng đối nhân xử thế lại vô cùng thành thục, hơn nữa hơi có dáng vẻ của tiểu chưởng sự. Vì vậy công tử liền không để cho hắn học cách hầu hạ nam nhân nữa, mà là phái đến chỗ Ngọc cốt phu nhân, dạy hắn cách quản lý hoa viên, vì tuổi còn nhỏ nên việc mua sắm trong hoa viên đều giao cho hắn.

Phượng Nhi nhớ rõ năm ngoái, mẫu thân của Cẩm Ca Nhi đột nhiên xuất hiện, hoá ra là vì bà ta bệnh nguy kịch sắp chết, chỉ muốn nhìn thấy nhi tử năm đó bị bà ta bán đi lần cuối. Phượng Nhi trộm nhìn, người phụ nữ thân mình gầy gò đến da bọc xương kia nắm lấy tay Cẩm Ca Nhi, nước mắt tung hoành nói lời xin lỗi, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước mặt hắn, nhưng Cẩm Ca Nhi khi ấy chỉ nói, “Ta sống rất tốt, người chớ có nhớ thương."

Trong suốt quá trình, hắn không hề gọi người phụ nữ kia một tiếng “nương”. Phượng Nhi cảm thấy nữ nhân kia, chắc chắn chết không nhắm mắt.

Nàng không nhịn nổi, hỏi Cẩm Ca Nhi, "Cẩm ca ca có hận mẫu thân không? Bà ấy bán huynh đi làm lang quan, huynh không không tha thứ cho bà ấy sao?”

Cẩm Ca Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trả lời, “Ta không hận người, khi ấy cũng là không có cách nào, nếu lúc ấy không bán ta, mẫu tử chúng ta khả năng đều sẽ chết đói."

Phượng Nhi không hiểu lắm, nghiêng đầu tự hỏi, Cẩm Ca Nhi thấy thế, liền lại nói với nàng:

"Ta hận chính là chiến tranh, là chiến loạn, là cái thế đạo điêu tàn này. Nếu không có chiến tranh, cha ta sao lại bị đày đi lính, làm sao có thể không được toàn thây, nương cũng sẽ không bán ta. Ta sẽ giống như mấy tiểu tử ngoài hoa viên, hảo hảo lớn lên, cưới vợ sinh con, không cần ở Quan Sư Quán, chịu sự huấn luyện xấu hổ nhục nhã như vậy . . .”

Xấu hổ nhục nhã, đó là lời giải thích trực tiếp của Cẩm Ca Nhi dành cho Phượng Nhi về sự huấn luyện ở Quan Sư Quán.

Xấu hổ hay không lúc đó nàng vẫn không biết, chỉ nhớ rõ lúc Cẩm Ca Nhi vừa chuyển vào đó mấy ngày, mỗi ngày đi ra đều là nôn khan bên bồn hoa một lúc, không bao giờ cầm cả quả dưa chuột trực tiếp ăn nữa, khi đi đường đều phải đỡ eo, kẹp chân, như thể mông đã bị người khác đánh nát.

Mỗi khi nhớ tới câu chuyện giữa Cẩm Ca Nhi và mẫu thân hắn, Phượng Nhi luôn cảm thấy mình có chút may mắn, may mắn là bởi vì mặc dù nhân gian có rung chuyển, mặc dù mẫu thân là kỹ nữ, nàng lớn lên vẫn sẽ là kỹ nữ. Sống chung trong một khu vườn, tuy nàng không thể ngày ngày ở bên mẫu thân, nhưng chung quy hai người vẫn sống với nhau không phải lo cơm ăn áo mặc, so với những hài tử không có mẹ khác đã là đủ tốt rồi.

Phượng Nhi nghĩ về Cẩm Ca Nhi, chậm rãi cũng về tới Xuân Huy Uyển, Cẩm Ca Nhi đã ở trước cửa phòng nàng đợi từ lâu.

Ngọc Mân thấy Cẩm Ca Nhi ở đó, nói công đạo vài câu, liền quay trở lại chỗ Nhuận Nương.

Cẩm Ca Nhi vội vàng kéo Phượng Nhi vào phòng, ấn nàng ngồi xuống ghế, Phượng Nhi cảm thấy mông phía dưới mềm mại, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là một tấm đệm mềm.

"Cái này là huynh lấy chỗ nào thế? Thật mềm thật thoải mái!" Phượng Nhi vặn vẹo mông, đai nguyệt sự cọ xát với hoa huy*t của nàng, một trận kɧoáı ©ảʍ nho nhỏ tràn tới suýt chút nữa khiến nàng rêи ɾỉ.

“Công tử cho ta, hồi trước khi ta huấn luyện nhỡ tay làm hỏng hậu đình (*hoa cúc đó ^^), không ngồi được ghế, công tử đau lòng ta, liền tặng một cái. Hiện tại nhàn rỗi vô dụng, muội về sau nhớ rõ đừng để bị cảm, cái đệm này vừa đúng lúc cho muội. Nào, lại đây, uống cái này.”

Cẩm Ca Nhi nói, bưng một chén nước thuốc nóng hầm hập đến bên miệng Phượng Nhi, Phượng Nhi ngửi ngửi, hình như có vị đắng nhẹ, nàng từ trước đến nay luôn sợ khổ, ghét uống thuốc, liền cau mày, hỏi: “Cái này là cái gì?”

Cẩm Ca Nhi bày ra bộ mặt ‘Chó cắn Lã Động Tân’, nói với Phượng Nhi, “Đây chính là thứ tốt, ta cố ý chạy một chuyến tới Cửu Huyền đường hỏi thăm, chuyên môn chữa đau bụng nguyệt sự!”

Cửu Huyền đường ở ngay cách vách Điệp viên, nghe nói là do một vị thần y nổi danh giang hồ dựng nên, bán đều là linh đan diệu dược. Nhưng y quán thường ở đó, thần y không phải lúc nào cũng ở, Phượng Nhi chưa nhìn thấy thần y bao giờ, bất quá nghe nói vị thần y kia cũng là lão khách nhân của Điệp viên, có thể một ngày nào đó nàng sẽ nhìn thấy người thật.

“Thuốc của Cửu Huyền đường không dễ xin, gia bảo nhà hắn hoặc là bán cho quan lại quý nhân thiên kim một phương, hoặc là cho dân nghèo không lấy một xu. Huynh làm sao mà lấy được dược, thành thật nói cho muội biết đi!” Phượng Nhi nhận lấy chén, nhưng không uống nó, tròng mắt xoay tròn nhìn Cẩm Ca Nhi, như thể nếu hắn không thú nhận còn lâu nàng mới uống.

Cẩm Ca Nhi bó tay với nàng, đành phải nói, giúp lão cô nương ở quầy sảng khoái một chút, mới xin được thuốc về.

“Giúp như thế nào?” Hai mắt Phượng Nhi sáng lên.

"Muội uống trước đi!"Cẩm Ca Nhi giả vờ tức giận.

"Uống xong nói muội biết!"

"Uống nhanh!"

Làm Phượng Nhi ngạc nhiên, dược này thế nhưng không hề đắng, mặc dù mùi không đúng lắm, nhưng uống vào vị có hơi chua. Dược của Cửu Huyền đường quả thực không giống nhau, nhan sắc của Cẩm Ca Nhi cũng không phải hy sinh vô ích.

Thấy Phượng Nhi ừng ực ừng ực uống xong, còn không thèm lau nước thuốc ở khóe miệng mà nhìn chằm chằm chờ hắn thẳng thắn kể chuyện, Cẩm Ca Nhi đưa tay lau vết thuốc còn sót lại ở khoé miệng nàng, có chút ngượng ngùng nói.

Hắn là như thế nào nôn nóng mà đi mua thuốc, nhưng lão cô nương ở quầy lại đùa giỡn hắn, nói không bán.

Hắn là như thế nào thấp hèn cầu nàng, nàng lại nói thuốc có thể cho ngươi, nhưng phải để nàng sung sướиɠ một chút.

Hắn là như thế nào bị lão cô nương kia kéo vào sau hẻm, bị nàng lột quần, nam căn mềm nhũn bị nàng ngậm vào trong miệng mυ"ŧ.

"Vậy huynh có cứng không?” Phượng Nhi biết bộ dạng của lão cô nương kia, nếu mà chấp nhận phá thân, làm sao lại thành gái lỡ thì? Nàng đột nhiên cảm thấy Cẩm Ca Nhi thật đáng thương a.

"Chỉ cần nghĩ tới muội, ta liền có thể cứng.” Cẩm Ca Nhi cũng thẳng thắn dứt khoát, Phượng Nhi tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn còn tò mò, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nàng ta nói chỉ mυ"ŧ ta thôi nàng ta lại không được thống khoái, muốn ta giúp nàng sung sướиɠ một chút, nhưng lại không thể phá thân nàng.”

"Vậy huynh làm như thế nào? Có xoa xoa phía dưới của nàng ấy giống như xoa của muội không?”

Cẩm Ca Nhi đột nhiên không biết nên nói cái gì, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Phượng Nhi một lát, sờ sờ đũng quần, chẳng biết tiểu huynh đệ đứng sừng sững từ lúc nào, đang ra sức cảnh cáo hắn: Tranh thủ thời gian rút lui ngay, bằng không tí nữa đi không được.

Cẩm Ca Nhi che lại háng, đứng dậy lập tức đi ra ngoài cửa, "Không nói không nói, ngẫm lại thực bẩn, ta phải trở về tắm rửa ngay."

Phượng Nhi nhìn đũng quần hắn phình phình một đống, cười nhạo một tiếng. Thuốc từ Cửu Huyền đường giúp bụng nhỏ của nàng thoải mái dễ chịu hơn nhiều, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, đơn giản thu thập lên giường nghỉ ngơi, và rồi có một giấc mơ dữ dội với Cẩm Ca Nhi.

Lời của tác giả: 【 spoiler 】 Chương sau công tử hạ phàm! Khẳng định là công tử!