Chương 73: Sống sót

editor: snowie

Diêu Bích Lam cũng biết đôi chuyện về tiền triều, nói Thẩm Lương đại nhân thông đồng với địch mưu phản, nàng tuyệt đối không tin.

Nàng cùng với Thẩm Ngạo Sương tình cảm tỷ muội sâu đậm, thấy thảm trạng một nhà già trẻ của Ngạo Sương, tim nàng như bị đao cắt, song lại không dám thể hiện ra ngoài.

Hoàng Hậu coi nàng như cái đinh trong mắt, vô số con mắt nơi hậu cung đang nhìn chằm chằm vào nàng, nàng không thể không tận lực tránh xa tị hiềm, không chỉ để tự bảo vệ mình mà còn tránh liên lụy đến người nhà.

Nàng có thể chiếu cố và tiếp cận công tử tất cả là vì nàng đã ở trước mặt Hồ Huyên vỗ bộ ngực bảo đảm hứa sẽ dỗ dành vị mỹ thiếu niên này, không cho hắn tìm tới cái chết, khiến cho hắn thuận theo ở lại hậu cung.

Sở dĩ Diêu Bích Lam làm như vậy bởi vì, một là muốn giữ được huyết mạch còn lại của Thẩm gia, hai là nàng thực sự yêu Huyên đế, chỉ cần hắn vui vẻ, nàng cái gì cũng nguyện ý làm.

Một bên là đệ đệ ruột thịt của Kim Lan tỷ muội, một bên là nam nhân người nàng biết rõ sẽ không chung tình nhưng nàng lại yêu sâu đậm. Cách làm này của Diêu Bích Lam nhìn tưởng như cân nhắc lợi hại, nhưng thực chất lại ẩn chứa rủi ro.

Trước hết, công tử thiếu chút nữa liền cùng vị tỷ tỷ này trở mặt.

“Ngươi đổi toàn bộ chén đĩa to nhỏ thành đồ bạc, trong phòng thậm chí một sợi dây thừng cũng không có, quần của ta không có đai lưng, ngay cả cung nhân hầu hạ cũng không mang trang sức . . . Bích Lam tỷ tỷ, ngươi là sợ ta sẽ tìm chết sao?”

Công tử bị Huyên đế chà đạp suốt đêm, ngày hôm sau lên cơn sốt cao, mê sảng ngủ một ngày một đêm, lúc tỉnh lại nhìn xung quanh, cười gượng nói với Diêu Bích Lam.

“Ta chỉ muốn đệ có thể tiếp tục sống …”

“Sống sao? Ta sống như vậy thì thà chết còn hơn!”

Diêu Bích Lam tận tình khuyên bảo, "Ta biết, để cho đệ sống chẳng khác nào đưa đệ vào miệng cọp, nhưng bệ hạ ngài . . . ngài ấy hiện tại thực sự rất thích ngươi, lưu lại một mạng của ngươi thật dễ dàng. Tuy là tạm bợ, nhưng ít nhất vẫn còn sống, đệ là huyết mạch duy nhất còn lại của Thẩm gia, nếu ngươi đi theo bọn họ, vậy ai sẽ trả lại trong sạch cho phụ thân ngươi? Ai sẽ lật lại bản án cho Thẩm gia?”

"Bích Lam tỷ tỷ đã biết chuyện gì sao? Tỷ biết phụ thân ta bị oan sao! Tỷ có biết là ai hại phụ thân không?”

Đối mặt với ánh mắt trừng lớn nhìn thẳng của công tử, Diêu Bích Lam ngẩn ra sửng sốt một lát, lắc đầu nói, “Ta cũng không biết, ta chỉ là tin tưởng đạo làm người của Thẩm đại nhân, ông ấy sẽ không làm ra chuyện phản nghịch.”

Mấy ngày nay đã trải qua rất nhiều chuyện, công tử tựa hồ đã chết đi sống lại vài lần, đầu đau, lỗ hậu cũng đau, song tâm lại không đau.

Tâm đã chết, làm sao có thể đau được chứ.

Hắn ngừng nói, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của Diêu Bích Lam, lặng im một hồi, bưng bát canh sâm nóng hổi trước mặt uống một hơi cạn sạch.

Hắn hẳn là nên tiếp tục sống, nếu hắn chết, phụ thân cả đời trung lương sẽ vĩnh viễn là kẻ tội nhân. Dù hắn biết không có khả năng Thẩm gia lật lại được bản án, kẻ hạ lệnh là người có quyền lực tối cao, là hoàng đế cao cao tại thượng, ai sẽ lật lại bản án giúp Thẩm gia chứ, Huyên đế sao? Công tử không tin.

Nếu gần như không thể lật lại bản án, vậy thì báo thù đi. Nếu chỉ còn mỗi hắn sống sót, như vậy chính hắn sẽ là người đi báo thù.

Nhìn thấy khát vọng sống sót mới của hắn, Diêu Bích Lam trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vào đêm cúng tuần đầu tiên của Thẩm Ngạo Sương, nàng đã cùng công tử trộm thiêu chút tiền giấy, thề với trời đất rằng từ nay về sau sẽ cố gắng hết sức bảo hộ hắn chu toàn.

Phải hầu hạ kẻ thù gϊếŧ cha, công tử nhẫn nhục không thua gì Câu Tiễn nằm gai nếm mật. Đối với sự thuận theo của Thẩm Ngạo Băng, Huyên đế vui mừng quá đỗi. Công tử dùng sự thuận theo của mình đổi lấy việc phụ thân cùng tỷ tỷ phu phụ có thể an táng, cũng đổi lấy cuộc sống ngắn ngủi và yên bình trong hậu cung.

Mọi người trong hậu cung đều vội vàng nịnh bợ vị thiếu niên tân sủng mới này của Huyên đế, công tử mặc dù là ai đến hắn cũng không cự tuyệt mà lấy lễ đối đãi, chỉ là mọi người không một ai từng thấy hắn cười.

Trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, vốn là một nam hài tử có tiền đồ có tương lai bỗng trở thành nam sủng của đế vương, đổi là người khác, sao có thể cười được chứ. Người nào người nấy đều thương hại vị thiếu niên xinh đẹp làm từ đá băng này, ngoại trừ Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu há có thể không tức giận, vốn nhìn thấu được tâm tư của Huyên đế, đề nghị lưu lại thiếu niên này ở trong cung, cuối cùng lại để cho Diêu Bích Lam chiếm hết tiện nghi. Huyên đế thấy nàng thật sự làm cho công tử ngoan ngoãn lưu lại ở bên cạnh, liền cao hứng phong nàng làm Quý phi. Một bên Lam quý phi, một bên công tử tuấn mỹ, chiếm hết thiên ân mưa móc.

Không bao lâu sau khi Diêu Bích Lam được phong Quý phi, Phụ quốc Đại tướng quân - Ngải lão tướng quân đột nhiên phát bệnh tim chết bất đắc kỳ tử, công tử nghe tin, suốt đêm không chợp mắt.

Hắn đã sớm tìm hiểu được, tội danh thông đồng với địch của phụ thân là được chứng thực, chính là Ngải lão tướng quân cộng sự nhiều năm chính miệng chỉ chứng. Hắn đang nghĩ không biết làm cách nào mới có thể có cơ hội hỏi vị đại tướng mà cả đời hắn gọi là "Ngải bá phụ" này một câu, tội danh của phụ thân đến tột cùng là như thế nào, chưa kịp hỏi người đã không còn.

Hắn chỉ có thể tiếp tục vây quanh ở bên cạnh Huyên đế, để cho ông ta nhét đủ loại da^ʍ dược vào hậu đình để tận tình da^ʍ hoan, lúc ông ta phê duyệt tấu chương cũng muốn thưởng thức hạ thể, để ông ta bắn long tinh tanh tưởi vào yết hầu, rồi thì hướng dẫn hắn ở trên người cung nữ nếm thử hương vị cùng nữ tử giao hoan … Chịu đựng tất cả, hết thảy chỉ để có cơ hội tìm ra chân tướng.

Người chết không thể sống lại, công tử biết, hắn chỉ muốn hiểu tại sao phụ thân hắn cả đời cần cù liêm chính, cuối cùng lại rơi vào kết cục đầu treo cổng thành.

Đáng tiếc hắn không chờ được đến ngày sự thật được phơi bày ra ánh sáng, liền cùng với Diêu Bích Lam bị trục xuất khỏi hoàng cung, sung quân đến Điệp viên.

Qua một đêm, mọi thứ đảo lộn.

Diêu Bích Lam từ một Lam Quý phi cao cao tại thượng biến thành kỹ nữ, công tử từ người mà hoàng đế sủng ái nhất biến thành tiểu quan.

Hai người phụng chỉ bán mình, vĩnh viễn không được thoát kỹ tịch, tội danh bị trục xuất, là do hai người đã tư thông.

"Thực buồn cười, đúng không?"

Những ngón tay thon dài trắng trẻo của phu nhân vén một lọn tóc ra sau tai, nhìn thấy Phượng Nhi đang lắng nghe chăm chú vô thức há to miệng, không khỏi cười khanh khách hỏi nàng.

Phượng Nhi ngậm miệng nuốt nước miếng, trong lòng bàn tay siết chặt lấy váy ướt đẫm mồ hôi.

Nàng lắp ghép câu chuyện quá khứ của công tử mà phu nhân kể với câu chuyện mà Phương Tấn kể, các mảnh ghép ráp lại với nhau dần dần phác hoạ ra một bức chân dung mỹ nhân đã nát vụn.

“Có phải cảm thấy rất kỳ lạ đúng không, những điều ta kể thì liên quan gì đến lễ vật mà con muốn tặng cho hắn?”

Phu nhân vừa nói, Phượng Nhi cũng có phản ứng lại, mải đắm chìm trong quá khứ của công tử, nàng thiếu chút nữa liền quên mục đích của chuyến thăm hỏi lần này.

"Còn thỉnh phu nhân chỉ điểm cho Phượng Nhi.”

Phu nhân lôi kéo nàng sang phòng kế bên, Phượng Nhi từng nghe mẫu thân nói qua, phu nhân yêu bướm, còn nuôi dưỡng rất nhiều con bướm xinh đẹp ở phòng bên.

Đứng ở trong phòng, Phượng Nhi có cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh, những đàn bướm nhẹ nhàng bay phấp phới làm nàng lóa mắt.

"Con xem nơi này."

Theo ngón tay của phu nhân, Phượng Nhi nhìn thấy hai con bướm một lớn một nhỏ phần đuôi dính chặt lấy nhau, lặng lẽ đậu ở trên cành. Phượng Nhi cảm thấy cặp bướm này trông có chút quen mắt, sửng sốt một lúc rồi giơ tay chạm vào chiếc kim bộ diêu trên đầu mà công tử đưa.

“Cái vòng tay dùng để đánh ra chiếc bộ kim bộ diêu này là mẫu thân của công tử để lại cho nữ nhi đeo khi xuất giá. Khi còn nhỏ Ngạo Sương có từng nói với ta, tương lai công tử cưới thê, chiếc vòng tay này sẽ để lại cho để muội, cho nên chiếc vòng tay này đối với công tử mà nói, là bảo vật vô giá.”

"Phu nhân..."

"Con có phải phát hiện cặp bướm trước mặt này giống hệt với đôi bướm trên chiếc kim bộ diêu đúng chứ?”

Phượng Nhi gật gật đầu.

"Chúng nó đang giao phối."

Một tiếng sét nổ ra trong đầu Phượng Nhi, món quà đáp lễ cho công tử, nàng có lẽ đã biết nên tặng cái gì.