Chương 5.1

Tới khi Lạc Chỉ tìm được Mễ Tiểu Đóa, cậu thấy cô đang ngồi xổm bên đường xem bản đồ…

Đã đi được nửa ngày rồi, nhưng lối về ngày càng xa lạ, người ngày càng ít, nói một câu không thỏa đáng là: nếu không phải dưới chân còn có mặt đường bằng phẳng, cô đã cảm thấy mình như lạc vào rừng rậm nguyên thủy…

Cô nhìn đi nhìn lại, nhìn nửa ngày mới xác định mình chưa từng đi qua đây.

Cô tự đánh giá bản thân quá cao rồi!

Mễ Tiểu Đóa nhận mệnh, cam chịu lấy điện thoại từ trong túi ra, không nghĩ tới ở trong trường cũng phải xem bản đồ.

Trường học thì lớn mà biển báo lại rất ít, vậy nên rất không thích hợp cho người mù đường như cô đi.

Mễ Tiểu Đóa dùng tay chọc chọc điện thoại, tín hiệu trên máy vẫn không có, không lẽ thực sự xuyên qua rồi?

Một đôi giày trắng sạch sẽ hiện ra trước mắt cô.

Có vẻ như nó cùng kiểu với áo sơ mi, dây giày cũng là ba màu.

Cậu ấy thật sự không phát ra âm thanh khi đi đường! Cô nỗ lực ngửa đầu ra nhìn, nhưng cũng chỉ thấy được phần cằm trắng trẻo.

Mễ Tiểu Đóa đứng dậy đột ngột khiến cho đầu óc choáng váng: “Cái kia…không phải tôi đã nói không cần tiễn sao?”

Lạc Chỉ rũ mắt nhìn màn hình điện thoại đang sáng trong tay cô.

Một con quạ đen bay qua, để lại ba dấu chấm cùng một hàng chữ.

[ Tín hiệu đang không tốt, vui lòng nhấp vào làm mới để thử lại. ]

Cô dường như không có việc gì buông tay: “Tôi muốn tới nhà ga phía Tây, cậu nói cửa nào có thể đón taxi hoặc tàu điện ngầm là được.”

Lạc Chỉ phớt lờ, giọng nói trong vắt như suối: “Mễ Lai nói cậu mù đường.”

Mễ Tiểu Đóa:...

“Nơi này là khu nghiên cứu khoa học nên sẽ có máy chắn sóng.”

Mễ Tiểu Đóa: “...”

Khó trách không thấy một bóng người.

Bất quá nói cô mù đường là có ý gì? Cô chỉ có một chút chướng ngại khi đi đường mà thôi! Mễ Tiểu Đóa âm thầm ghi thù em trai, cất điện thoại vào túi, dùng tay gãi gãi mặt: “Vậy làm phiền cậu!”

Sau đó nhanh chóng sắp xếp đống từ lộn xộn trong đầu, nên xưng hô thế nào đây? Bạn học? Em trai? Soái ca? Tiểu Chỉ?

Cái này cũng cảm thấy không được.

Chào? Cậu? Ha?

Này quá không lễ phép đi!



Rối rắm nửa ngày, giọng nói Mễ Tiểu Đóa thấp hơn bình thường một chút: “Bạn học tiểu Lạc.”

Cô dường như đã đi lạc đường rất lâu.

“Nếu đã biết đi nhầm đường, vì sao còn muốn tiếp tục đi tiếp?”

Mễ Tiểu Đóa nghe được Lạc Chỉ hỏi vậy.

Người bình thường trở nên mù đường là có nguyên nhân, nếu ban đầu biết rõ đã lạc đường thì có thể há mồm ra hỏi, đương nhiên sẽ không lạc tới tận đây rồi.

“Tôi tưởng…đường nào cũng tới được La Mã?”

Chỉ cần đi tiếp thế nào cũng có lối ra mà phải không? Hoặc là sẽ gặp ngõ cụt?

Thực rõ ràng, hiện tại chính là cái sau.

“Với lại…” Mễ Tiểu Đóa chắp tay sau người, cười nói, “Đi nhầm cũng không sao, phong cảnh ở đây tốt như vậy, cũng coi như chuyến đi này không tệ, tôi cũng rất luyến tiếc rời khỏi.”

Tuy rằng là ngụy biện, bất quá cũng không phải nói dối hoàn toàn.

Xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ cả trăm tuổi được trồng ven đường, xa hơn chút là một rừng thông lá kim.

Lá cây xanh um tươi tốt, không có tiếng người náo nhiệt, tiếng ve cùng tiếng chim hót không dứt, ngẫu nhiên có thể thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của động vật nhỏ.

Có thể tưởng tượng được sau tháng mười nơi này xinh đẹp tới mức nào.

Chỉ cần ngước mắt có thể thấy được từng hàng cây óng ả rũ lá xuống, dưới gốc cây là một đống lá dày.

Chúng lẳng lặng nhìn từng đám học sinh đeo cặp sách đi học, và những rặng bạch quả xanh thẫm ở đó sẽ dần chuyển qua màu vàng nhạt, nhảy nhót trên không trung như những cánh bướm.

Có người nhặt nó lên rồi kẹp nó vào giữa những trang sách làm dấu trang.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là tưởng tượng.

“Nếu có thể đến muộn thì tốt rồi.” Mễ Tiểu Đóa thở dài.

Không chỉ giảo biện vì mù đường, miệng còn thực cứng.

Cô đi rất chậm, không phải là cố ý muốn kéo dài thời gian, mà đây là tiết tấu sinh hoạt của cô.

Từ lúc bắt đầu đã như vậy, Lạc Chỉ thả chậm bước chân.

Dù sao cũng không vội.

Cô nhìn những bông hoa nhỏ ven đường sẽ cười.

Nhìn thấy sóc leo cây cũng sẽ cười.

Nhìn chú chim đậu trên ngọn đèn đường, Lạc Chỉ hoài nghi nếu không phải có mình ở đây, có lẽ cô sẽ mỉm cười đón tiếp nó.

[ Thưa ngài chim, tôi lạc đường, ngài có thể giúp tôi không? ]

Có cái gì vui vẻ đâu?

Ảnh ngược trong mắt họ không phải cùng một thế giới với cậu sao?

Lạc Chỉ nhìn xung quanh chỉ thấy cảnh thu tháng chín buồn tẻ nhàm chán.

Hôm nay, hôm qua cùng ngày mai đều không có gì khác nhau.

Tiếng cảm thán đột ngột của Mễ Tiểu Đóa khiến cho Lạc Chỉ chú ý.

Cậu nhàn nhạt mở miệng: “Những bông hoa tháng năm cũng sẽ rất đẹp.”