Chương 5.2

Chúng sẽ rực rỡ sắc màu.

“Đúng vậy!” Cô cười lộ ra hàm răng trắng bóc, thấy cậu một tay đút túi không có phản ứng gì, nhưng một lát sau, đại khái là vì biểu lộ sự đồng tình, cậu thuận miệng ừ một tiếng.

VÌ vậy, thay vì nhìn con chim nhỏ hai má ửng hồng đang chải lông, cô lại quay sang và nhìn người bên cạnh.

Da cậu trắng cực kỳ, màu tóc đen như mực, đôi đồng tử cũng vậy. Phảng phất như sẽ không bao giờ bị thứ gì khác ảnh hưởng, trên người luôn mang hai màu đen và trắng.

Nói mới nhớ, từ đầu đến cuối, cô cũng chưa từng thấy anh cười một lần.

Chẳng lẽ cậu là tên mặt than sao?

Cô đưa mắt nhìn đường, trong lòng yên lặng phỏng đoán, nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây, Mễ Lai…ngày thường không gây nhiều phiền toái cho cậu chứ?”

Cuối cùng vẫn không hỏi được.

“Còn tốt.” Lạc Chỉ trả lời, “Chỉ là có vấn đề khó có thể nói ra.”

Tựa hồ biết cô muốn hỏi gì, cậu nói: “Tôi đã nhắc nhở cậu ấy đừng nên tiếp nhận loại người không có ý tốt.”

Xem đi! Quả nhiên cái gì cậu cũng biết. Mễ Tiểu Đóa sáng tỏ.

Tuy rằng có rất nhiều vấn đề cần hỏi, nhưng cô lập tức rụt rè trước gương mặt lạnh lùng của cậu.

Cũng may, thoạt nhìn cậu không giống loại người sẽ chơi ngầm người khác…

Đơn giản mà nói, bởi vì người Lưu Như Ngọc thích là cậu, cho nên cô rất tin tưởng cậu sẽ không ở sau lưng nắm tay bạn gái bạn cùng phòng.

Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật có lẽ cậu cũng rất khó xử vì không thể nói cho Mễ Lai: người anh em, kỳ thật bạn gái cậu thích tôi đấy, không tưởng được đúng không?

Nghĩ như vậy, Mễ Tiểu Đóa liền thở vào: “Tóm lại, bất kể mọi chuyện như thế nào, cậu cũng đã vất vả rồi.”

Nhất định cái gì cậu cũng biết, thế nhưng lại không thể nói được gì.

Nhìn ánh mắt cậu nhìn Lưu Như Ngọc lạnh đến mức nào là biết.

*

Người xung quanh dần dần nhiều lên.

Mắt thấy sắp tới cổng lớn, lá cây dần dần dịch đi lộ ra bầu trời hoa mỹ.

“Oa! Hoàng hôn tới!”

Mễ Tiểu Đóa ngẩng đầu kinh hô.

Phía chân trời một màu đỏ rực…Từ đỏ thẫm tới hồng, tầng tầng lớp lớp, quả thực còn diễm lệ hơn nữ thần nhảy múa khúc nghê thường rất nhiều.

Ánh mặt trời màu đỏ hồng mạ lên một lớp màu rực rỡ lên tất cả mọi thứ trên mặt đất.

Mễ Tiểu Đóa đầy mặt hớn hở.

Dường như ý nghĩa của hoàng hôn không phải hoàng hôn, chia tay và kết thúc, mà là lần đầu gặp gỡ cùng may mắn.

Lạc Chỉ bị giọng điệu vui vẻ của cô hấp dẫn, cậu cũng nghiêm túc nhìn lên bầu trời, tròng mắt đen tuyền của cậu thu hết ánh sáng vào mắt, nhưng lại không phản chiếu ra thứ gì.

Hôm nay, hôm qua cùng ngày mai cũng không có gì khác biệt.

Cậu chán nản cúi đầu, khóe mắt liếc thấy thứ gì đó chói mắt, vì thế đôi mắt dần chuyển động nhìn qua.

Tóc của Mễ Tiểu Đóa được cắt ngắn, màu tóc thiên nhạt, ánh sáng đỏ vàng chiếu len qua từng sợi tóc rồi bao phủ lấy cô, khiến cô trông như một bóng đèn nhỏ hình người.

Cần phải chụp ảnh lại. Mễ Tiểu Đóa móc điện thoại ra rồi chụp vài bức ảnh.

Sau khi chụp xong còn không quên thở dài: “Quả thực giống như chiếc váy cưới của nữ thần gió, thật đẹp a!”

Cô vô cùng hài lòng.

Đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt khác thường, cô quay đầu thì phát hiện Lạc Chỉ không nhìn bầu trời mà nhìn mình, ánh mắt vô cùng chuyên chú, trong đó mang theo tò mò cùng nghiên cứu.

Thật giống như phát hiện thứ gì đó mới mẻ chưa từng gặp.

Mễ Tiểu Đóa cảm giác trái tim trong l*иg ngực đập bang bang.

“Trên mặt tôi…Có cái gì sao?”

Cô hỏi.

“Có sâu.” Lạc Chỉ lập tức dời mắt.

Mễ Tiểu Đóa: ?!!!

Lạc Chỉ bắt lấy một con bọ rùa từ đỉnh đầu cô.

Hóa ra là con này. Mễ Tiểu Đóa thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng là sâu lông chứ!

Khi bước tới cổng trường, vừa lúc cô thấy một cửa hàng bán điện thoại. Nghĩ tới hình như điện thoại của Mễ Lai bị hỏng, Mễ Tiểu Đóa thuận tay mua một cái mới giúp rồi nhờ Lạc Chỉ đưa hộ.

Cô lấy một viên kẹo từ trong túi.

“Cái này cho cậu.”

Cô nhẹ nhàng đặt nó lên trên chiếc hộp điện thoại.

Một cái có ít quá không nhỉ? Cô sờ sờ túi áo, thật đáng tiếc, đống kẹo dì quản lý ký túc xá cho đều đã bị cô ăn hết.

Một trong những thủ đoạn kết bạn của Mễ Tiểu Đóa là cho kẹo.