Chương 4.2

Lưu Như Ngọc mím môi, một chén nước mà thôi.

Mễ Lai hoàn toàn không nhìn ra bầu không khí kỳ quái, thét to một tiếng: “Ngọc Ngọc, cậu không cần đưa cho anh Chỉ đâu. Anh ấy không thích uống nước bên ngoài đâu, cậu đưa cho tớ, vừa lúc tớ đang khát.”

Mễ Lai thò người ra nhận lấy cốc nước.

Bầu không khí ban nãy cũng theo đó tan đi.

Lưu Như Ngọc mềm giọng nói được, giúp Mễ Lai chỉnh lại gối dựa.

Mễ Tiểu Đóa nâng cốc nước đặt sát môi.

Cô chớp chớp mắt, đôi mắt sáng như lưu ly phản chiếu trên cốc, đúng là dùng nước lã thay trà.

Không nghĩ tới có thể nhìn ra trò hay.

Một lúc sau, bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới: “Ai vừa cầm thuốc xong đã chạy đi vậy? Tôi chờ nửa ngày cũng không thấy ai tới!”

Mễ Lai nghi hoặc nhìn Lưu Như Ngọc: “Ngọc Ngọc, điện thoại tớ hỏng rồi, không phải cậu giúp tớ trả trước sao?”

Lưu Như Ngọc vừa bình tĩnh lại như nhớ tới cái gì, mặt lại đỏ lên, ánh mắt trốn tránh: “Tớ, tớ quên mất…”

Bác sĩ: “Vậy ai trả tiền?”

Mễ Tiểu Đóa lập tức đặt cốc nước xuống rồi đứng dậy, xem như đã phát huy tác dụng của bản thân, cô tươi cười nói: “Để tôi trả.”

Mễ Lai thấy Lưu Như Ngọc ủy khuất liền cho rằng cô ta túng quẫn, trong lòng tự trách: “Thực xin lỗi Ngọc Ngọc, đều do tớ suy xét không chu toàn.”



Mễ Tiểu Đóa đi theo bác sĩ tới quầy thuốc, bàn tay của bác sĩ thao tác nhanh như chớp trên bàn phím máy tính: “Cô chờ chút.”

Thừa dịp này, cô thầm nghĩ, cho nên Lưu Như Ngọc vừa nhìn thấy Lạc Chỉ liền cao hứng quên tính tiền sao?

Cô suy tư, theo bản năng sờ sờ cằm.

Bạn gái Mễ Lai…Hình như có chút gì đó?

Không chiếm được nam thần liền muốn chiếm bạn cùng phòng của nam thần?

Mễ Tiểu Đóa tuyệt không nghi ngờ Lạc Chỉ thuộc dạng nam thần trong trường, chẳng sợ thành tích kém không đạt tiêu chuẩn, chỉ giá trị nhan sắc cũng đủ phá chân trời.

Cô quét mã, nhét biên lai vào túi, muốn lập tức trở về phòng y tế thì thấy em trai đang nhảy một chân tới.

“Chị, chúng ta về phòng ngủ.”

Cậu một chân đạp lên giày, khập khiễng bước đi. Cũng không biết Lưu Như Ngọc xuất phát từ tâm lý gì mà bày ra dáng vẻ bạn gái tri kỉ đỡ cậu.

Có thể nói là chăm sóc cực kỳ đúng chỗ.

Cô ta còn quan tâm tới Mễ Lai hơn người chị gái như cô nhiều.

Cô đứng một góc nhìn, Lạc Chỉ cũng không nói lời nào, tựa hồ chỉ đến thăm bạn học, mà thái độ của cậu cũng không được coi là thân thiện.

Cậu cố ý tới gặp Lưu Như Ngọc sao? Mễ Tiểu Đóa tỉ mỉ nghĩ lại nhưng sau đó lập tức phủ định.

Thực hiển nhiên, cậu là người thông minh, không thể nào giống em trai ngốc của cô, hành vi cùng lời nói của cậu đều lãnh đạm cố tình tránh tị hiềm, khẳng định cậu biết gì đó, nhưng vì sao không nói chân tướng cho Mễ Lai biết?

Làm một người ngoài cuộc nửa đường, quá nhiều câu đố mà cô không thể cởi bỏ, dẫn tới việc dọc đường đi cô đều thất thần, cũng không chú ý những người khác nói gì.

Chờ tới khi lấy lại tinh thần, cô đã trở về ký túc xá.

Lúc này trên đường có rất nhiều người, mà ai thấy bọn họ đều không nhịn được ghé mắt nhìn, tỉ lệ quay đầu không thể nói một trăm nhưng cũng tới tám mươi.

Chủ yếu tạo hình của Mễ Lai quá bắt mắt.

Vốn dĩ cô tính đưa cậu đi dạo phố mua chút quần áo rồi đi ăn cơm, nhưng bây giờ kế hoạch đã bị phá hỏng.

Trầm mặc một lát, cô dừng bước: “Nhiệm vụ của chị đã hoàn thành, đi trước nhé.”

Mễ Tiểu Đóa thầm nghĩ, cho dù cô biết Lưu Như Ngọc có vấn đề, nhưng với tư cách là người đứng xem, cô chỉ là một “phụ huynh nhỏ”.

Đây là cuộc sống của Mễ Lai chứ không phải của cô, cậu đã vào đại học, mà cô cũng không phải người biếи ŧɦái muốn một hai phải khống chế em trai.

Cậu nói chuyện yêu đương với ai, kết giao bạn bè như thế nào, chỉ cần không trái pháp luật, cô đều quản không được, cũng không có tư cách quản.

Chịu khổ một chút cũng là kinh nghiệm sống không phải sao?

Phỏng chừng dọc đường Mễ Lai đã nói cùng Lưu Như Ngọc không ít lời dễ nghe, mặt mày vô cùng hớn hở, tình ý miên man.

“Được ạ!” Mễ Lai vừa nghe Mễ Tiểu Đóa muốn đi, quả thực trong lòng vui sướиɠ nở hoa, vô cùng khó khăn bày ra biểu tình lưu luyến không rời.

“Đúng rồi, anh Chỉ, có thể tiễn chị đi giúp em không?”

Kỳ thật cậu cũng có tư tâm, bởi vì đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, một khắc cũng không muốn rời bạn gái.

Chỉ nghĩ có thể âu yếm Ngọc Ngọc thêm một chút, chẳng sợ chỉ được trò chuyện ở dưới ký túc xá cũng đã vô cùng tốt rồi.

Đúng rồi! Ven đường còn có một chiếc ghế dài, cậu phải mau mau nếu không sẽ bị người khác chiếm mất.

Mễ Lai tìm một cái cớ để Lạc Chỉ rời đi.

*

“Không cần.”

“Được.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

Mễ Tiểu Đóa nghiêng mặt khiến Lưu Như Ngọc không thấy được cô.

“Để tớ tiễn chị Tiểu Đóa.” Cô ta ôn nhu nói khẽ.

Có phải cô ta…Một ý niệm nào đó chợt lóe qua trong đầu cô.

Không thể nào. Mễ Tiểu Đóa cạn lời, xem ra lớn lên đẹp cũng là một sai lầm.

“Ai cũng không cần, ba người về đi, tôi tự đi là được.”

Mễ Tiểu Đóa lùi hai bước, không nhiều lời nữa tiêu sái xoay người.

Bước chân thoăn thoắt vô cùng dứt khoát.

Mà Lưu Như Ngọc vừa nhiệt tình nói tôi tới đang ôm cánh tay Mễ Lai, ánh mắt do dự không nói.

Chờ tới khi Mễ Tiểu Đóa biến mất ở chỗ rẽ, Lạc Chỉ mới thu hồi ánh mắt rồi hỏi Mễ Lai: “Có phải cô ấy…đã đi lầm đường rồi không?”

Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí vô cùng khẳng định.

Mễ Lai a một tiếng.

“Đúng rồi! Chị gái em bị mù đường, phiền toái anh đưa chị ấy trở về.” Mễ Lai nói xong nhún nhún vai, “Bất quá chị ấy cũng có thể hỏi đường.”

Cậu không để bụng nói tiếp.

Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn trời, thuần thục hỏi: “Tôi đi trước, tối nay cậu muốn ăn cái gì?”

Mễ Lai lập tức hiểu, trong lòng nở hoa, không hổ là anh Chỉ, quá hiểu tâm cậu rồi!

“Một phần phở xào tôm, một phần cháo trứng gà.”

“Anh chỉ, nếu không phải ban nãy chị gái em ở đây, nhất định em đã sớm gọi anh là ba ba!”

Trong phòng bọn họ, ai cũng công nhận Lạc Chỉ là ba ba.

Lưu Như Ngọc nghe được lời cậu nói liền che miệng cười duyên, con ngươi xoay chuyển lóe lên tia thất vọng, đối phương còn không thèm bố thí nửa phần ánh mắt cho mình.

Mễ Lai còn tưởng mình vừa chọc cười bạn gái, gương mặt cực kỳ đắc ý, cái mũi như muốn hếch lên tận trời.

Trong lòng nghĩ thầm: phải nắm chắc thời gian đơn độc ở chung cùng Lưu Như Ngọc.

Lạc Chỉ liếc qua, chỉ tiếc thần sắc trên mặt cậu đạm bạc giống như tên ngốc EQ thấp, hoàn toàn không có khả năng lĩnh hội hàm ý.