Chương 11: Bệnh kiều cường thế lên sân khấu

*Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì “bệnh kiều” là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu

Ánh mắt đầu tiên Hoa Cải Ưu nhìn Mặc Huỳnh đã sững sờ.

Trong cốt truyện, cha Mặc Huỳnh mất sớm, mẹ hắn tái hôn cha dượng không đối xử tốt với hắn, dẫn đến Mặc Huỳnh có hơi tự bế. Mặc Huỳnh đứng trước mặt cô mang đến cho cô chấn động.

Diện mạo Mặc Huỳnh không phải theo kiểu nam tính tuấn lãng mà đường cong ngũ quan của hắn theo kiểu nữ tính, mái tóc ngắn màu đen mềm mại rủ xuống, làn da trắng đến gần như trong suốt khiến nữ sinh ghen tị, viền môi mỏng mím lại thành một đường, màu sắc rất nhạt, tổng thể tạo nên một cái nhìn ốm yếu như người bệnh.

Hắn có một đôi mắt màu nâu, lông mi dài dậm, có điều trong mắt mang theo sự cô độc và sầu bi, khiến người khác vừa nhìn đã nhịn không được đau lòng. Mặc dù hắn không có ý gì nhưng người khác cũng sẽ cảm thấy muốn khóc.

“Tiểu Ưu… buổi sáng tốt lành.” Sau khi Mặc Huỳnh nhìn thấy Hoa Cải Ưu, u buồn trong mắt nhạt dần, khóe môi nhẹ nhàng cong lên cười nhạt, hắn đắm chìm trong ánh mặt trời, hôm nay hắn mặc một bộ đồ màu trắng, điều này khiến Hoa Cải Ưu nhịn không được nghĩ, tên của hắn không phải là “Mặc Huỳnh” mà là “Bạch Huỳnh” mới đúng.

“Buổi sáng tốt lành.” Cô chủ động kéo tay hắn vào cửa, trong lòng Hoa Cải Ưu chửi thầm, một mỹ thiếu niên xinh đẹp như vậy, có cảm giác sức lực của cô còn lớn hơn, hẳn là sẽ không hắc hóa nhỉ? Cho dù hắn có hắc hóa cũng không khủng bố bằng đám Hoa Linh An nhỉ?

“Tiểu Ưu đã ăn sáng chưa?” Mặc Huỳnh nhìn dép lê của nam trên tủ giày, mi mắt rũ xuống, lời hắn nói nghe ra có chút đau thương.

“Ừm… mình đã ăn rồi. Mặc Huỳnh đã ăn chưa?” Hoa Cải Ưu đi vào phòng khách, quay đầu nhìn thấy Mặc Huỳnh vẫn đang đứng ngoài chỗ kệ để giày, nghi hoặc nghiêng đầu.

“Mình chưa ăn, Tiểu Ưu ăn sáng cùng mình được không?” Giọng điệu nói chuyện của Mặc Huỳnh luôn thong thả ung dung, ngữ khí mềm nhẹ, ánh mắt hắn nhìn Hoa Cải Ưu mang theo một tia chờ mong và ưu thương, khiến Hoa Cải Ưu không thể hiểu nổi.

Người đàn ông này không đơn giản.

Hắn lợi dụng vẻ ngoài chọc người trìu mến của mình khiến nữ giới rủ tình thương. Có lẽ có khả năng người này không nhu nhược như vẻ bề ngoài. Nói thế nào thì, Mặc Huỳnh là một nam sinh thân cao 1 mét 8, nếu hắc hóa, Hoa Cải Ưu không có khả năng là đối thủ của hắn.

“Có thể nha, vậy cậu chờ mình thay quần áo.” Hoa Cải Ưu hơi mỉm cười, quay về phòng ngủ thay đồ.

Thân mình Mặc Huỳnh thẳng tắp đừng cạnh kệ giày, con ngươi lười nhác nhìn quanh phòng khách, người ta thường nói những người yêu đơn phương đều là Holmes, Mặc Huỳnh đại khái là hợp thể của Holmes và Conan, đôi mắt giống máy ra quét khắp phòng không bỏ qua một chi tiết nào.

Cuối cùng Mặc Huỳnh nhắm mắt lại, lộ ra một nụ cười hung ác nham hiểm không phù hợp với khí chất của hắn.

Hoa Cải Ưu… cậu dám để đàn ông ở đây qua đêm? Giỏi lắm. Vốn dĩ không muốn xuống tay nhanh như vậy, nhưng đây là do cậu ép mình…

Mặc dù thoạt nhìn Mặc Huỳnh u buồn nữ tính, kỳ thật là một tên bệnh kiều, một khi người hắn thích làm ra hành động khiến hắn thất vọng hoặc phẫn nộ, hắn sẽ trực tiếp biến thành tên khủng bố.

“Xin lỗi, để cậu đợi lâu.” Hoa Cải Ưu mặc đại một bộ váy màu vàng nhạt, khoác bên ngoài một cái áo khoác màu xanh biển, đi đến trước mặt Mặc Huỳnh, sau khi thay giày, cầm túi sách lên kiểm tra chìa khóa, điện thoại, và sách giáo khoa xong thì mở cửa phòng ra.

“Tiểu Ưu.”

“Hả?” Hoa Cải Ưu vừa mới bước một chân ra cửa, Mặc Huỳnh bỗng nhiên giữ chặt cổ tay cô, chậm rãi đi sát cạnh cô, Hoa Cải Ưu ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại của Mặc Huỳnh trước mặt…

Ngón tay trắng nõn của Mặc Huỳnh rất lạnh, hắn sửa lại áo khoác của Hoa Cải Ưu. Hoa Cải Ưu còn đang đắm chìm vào kinh hoảng khi hắn sát lại gần chưa lấy lại tinh thần.

“Tiểu Ưu, đừng nhìn mình như vậy.” Mặc Huỳnh vuốt ve khuôn mặt của Hoa Cải Ưu, da thịt cô cảm nhận được sự lạnh lẽo mới khiến cô tỉnh táo lại, sắc mặt phiếm hồng liên tục lùi về sau.

“Xin, xin lỗi. Vậy đi thôi.”

“Ừm.” Mặc Huỳnh đi ra, Hoa Cải Ưu đóng lại cửa chung cư, lúc này Bạch Nhã đi ngang qua, Hoa Cải Ưu còn đang khóa cửa, cảm giác có bàn tay ôm vai cô nhưng cô cũng không quá để ý.

Bạch Nhã liếc mắt nhìn thấy Mặc Huỳnh và Hoa Cải Ưu đang ôm nhau thân mật, thầm than nhan sắc của đôi tình nhân này thật cao.

“Mặc Huỳnh, chuyện là, thế này có thân mật quá hay không?” Hoa Cải Ưu đi song song với Mặc Huỳnh ra thang máy, cuối cùng cô cũng nhận ra điểm khác thường.

“Có hả?” Mặc Huỳnh mở miệng cười khẽ, ánh mắt có chút đau thương nhìn về phía cô, tức khắc khiến cho Hoa Cải Ưu không biết nói gì nữa…

Bỏ đi…

Thật khéo Bạch Nhã cũng muốn đi thang máy, Mặc Huỳnh ôm lấy Hoa Cải Ưu đứng phía sau, ba phía thang máy đều là mặt gương, sau khi Bạch Nhã nhìn rõ diện mạo của Mặc Huỳnh, xuân tâm nhộn nhạo.

Năm nay Bạch Nhã 28 tuổi, là nhân viên của một doanh nghiệp ngước ngoài đặt chi nhánh ở đây, tiền lương cũng khá cao, điều tiếc nuối duy nhất chính là chuyện tình cảm không mấy suôn sẻ. Cô cho rằng bản thân già rồi, không thể rung động được nữa.

Ai ngờ hôm nay cô lại rung động với bạn trai của người khác.

Mặc Huỳnh cũng phát hiện Bạch Nhã vẫn luôn nhìn hắn thông qua gương, vì thế ánh mắt rơi xuống người cô ra, gật đầu chào.

Bạch Nhã có chút co quắp lập tức cúi đầu. Tim đập như đánh trống, cô cảm thấy trên người Mặc Huỳnh có khí chất rất đặc biệt, khiến người khác nhịn không được muốn tiếp cận.

“Tinh.” đã đến lầu một, Bạch Nhã chạy chối chết ra ngoài, Hoa Cải Ưu vừa muốn đi ra, tốc độ Mặc Huỳnh cực nhanh bấm nút đóng cửa thang máy lại.

“Ơ? Mặc…” Lúc này Mặc Huỳnh ghé sát vào Hoa Cải Ưu không vì sửa áo khoác nữa mà chân chính hôn lên môi Hoa Cải Ưu. Hoa Cải Ưu khϊếp sợ nhìn Mặc Huỳnh, còn Mặc Huỳnh hoàn toàn ôm lấy eo cô, hôn sâu.