Chương 2: Đàm phán

Thời gian như dừng lại, Trương Trì khẩn trương đến mức quên cả hô hấp.Tim cậu đập kịch liệt, Trương Trì không biết kế sách trì hoãn này của mình có hiệu quả hay không, nhưng nếu không nói như vậy, rất có thể sẽ bị gϊếŧ chết ở chỗ này, không bằng đánh cược một lần, chỉ cần có thể đi đến chỗ rút tiền, nói không chừng vẫn có cơ hội cầu cứu hoặc chạy trốn.

"Nha, thật là có can đảm a". Hồ ca lên tiếng, đốt một điếu thuốc dựa vào cửa trếu chọc. "A Sơn, chính ngươi tự chủ trương, nếu sợ thì gϊếŧ hắn tại đây, còn nếu muốn kiếm thêm ít tiền liền mang theo hắn, xem thể trạng của hắn hẳn là sẽ không đánh lại ngươi".

Trương Trì cảm thấy bản thân mình đã khẩn trương tới mức sắp ngất đi, chỉ là A Sơn vẫn cứ như thế mím môi cuối đầu , nhìn chằm chằm vào cậu như là đang cân nhắc làm như thế nào mới là tốt nhất.

Chỉ cần đối phương có một chút dao động, liền có cơ hội thuyết phục, Trương Trì sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy " Nếu anh không tin tưởng tôi, có thể trói tôi lại, đến cây ATM, tôi nói mật khẩu cho anh là được, nếu đến lúc đó vẫn không lấy được tiền thì gϊếŧ tôi vẫn chưa muộn".

Thành công!

Hai tay bị trói ra phía sau, từng tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai. Thực xin lỗi, Trương Trì yên lặng bày tỏ áy náy trong lòng, hắn cũng không phải thánh nhân, trong trường hợp đó ngay cả bản thân cũng không thể bào toàn nói gì đến bảo vệ người khác chứ. Lảo đảo bị A Sơn túm đến một chiếc xe cũ, không nghĩ tới trên xe lại có sẵn hai người trước đó.

" Chúng ta không muốn cùng ngươi đi mạo hiểm, không phải vẫn còn một chiếc xe sao, tự ngươi dẫn hắn đi lấy tiền". Thiết Nha cười, một bộ dáng châm chọc khıêυ khí©h quăng cho A Sơn một ít tiền cùng đồ vật này nọ. "Nếu thật sự có thể lấy được tiền liền xem như ngươi may mắn trúng số, ngược lại bị tên tiểu tử này hại mà bị cảnh sát bắt cũng đừng trách hai người bọn ta không nghĩa khí".

Cửa xe đóng lại, chiếc xe xả khói đen nghi ngút càng đi càng xa.

"Đi xe của ngươi". A Sơn đẩy Trương Trì đi đến chiếc xe SUV vừa được đổ đầy xăng.

Tình hình so với cậu nghĩ đến lại trông có vẻ khả quan hơn, khi thấy xe dần chạy tới tiểu khu mới xây cách đó không xa, tâm Trương Trì dần dần nguội lạnh. Người này so với dự tính lại càng thông minh và cẩn thận hơn, hắn lựa chọn đường đi đại đa số đều là mới xây, không có nhiều cảnh sát hay rất ít người qua lại.

Xe tại một cây ATM còn sáng đèn dừng lại, A Sơn cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có ai mới kéo Trương Trì xuống xe. " Trong thẻ có bao nhiêu tiền?"

"Được hơn 4 vạn". Trương Trì thành thật trả lời.

Đem mật mã Trương Trì cung cấp nhập vào, tiền quả nhiên được rút ra, A Sơn không muốn tốn thời gian đi kiểm tra số dư, hắn biết rõ khi rút tiên đều có giới hạn, mỗi lần chỉ rút được 5 ngàn, điều này thật sự là phiền phức. Nhưng đến lần rút tiền thứ 7, còn chưa kịp tiến hành nhập lần 8 đã nghe thấy tiến còi cảnh sát chói tai đang đến gần.

Trương Trì không che giấu được nội tâm mừng rỡ nhìn đến phương hướng còi cảnh sát ầm ĩ, mơ hồ nhìn thấy đèn xanh đỏ lập lòe, thừa diệp A Sơn không chú ý, trong nháy mắt bỗng nhiên vũng vẫy tránh khỏi cánh tay đang túm lấy mình, liều mạng hướng đường lớn chạy tới.

Cổ đột nhiên bị ghìm xuống, Trương Trì ngã xuống đất không ngừng mãnh liệt ho khan. Chỉ một chút, một chút nữa thôi, xe cảnh sát liến chạy đến rồi! Cứu tôi...

Bụng bị đạp một phát, đau nhức liền ngay lập tức truyền tới, lục phủ ngũ tạng đều xáo trộn cả lên, đừng nói đến chạy trốn, hiện tại ngay cả đứng dậy đều rất khó khăn. Thân thể dễ dàng bị kéo vào trong xe, ngăn cách Trương Trì với hi vọng cầu cứu gần trong gang tất.

" Thả tôi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, tiền đều cũng đã cho anh rồi". Không những không được đáp lại, miệng còn bị bịt kín bằng một miếng vải rách, Trương Trì bị trói càng thêm chặt, bị A Sơn ném vào khoảng trống giữ hai băng ghế, ngay cả động đậy cũng không được.

Mặt đường ngày càng xóc nảy, không thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, Trương Trì không cách nào biết được mình bị đưa tới nơi nào. Có phải là không nên cãi nhau cũng Trình Tuấn? Đây là ông trời đang trừng phạt cậu sao? Trừng phạt cậu kích động khiến sự tình trở nên tồi tệ?

Có một số việc chỉ cần ngồi xuống nói chuyện là có thể giải quyết rõ ràng, nhưng cậu vẫn luôn lựa chọn im lặng không nói, một lần lại một lần bỏ qua cơ hội. Nói Trình Tuấn ích kỷ, lại không thể không nói đến bản thân mình chỉ lo làm việc, lúc tâm tình không tốt cũng là đối với Trình Tuấn một dạng lấy lòng, luôn làm ngơ hắn.

Xe ngừng, từ thời gian di chuyển tính ra căn bản là không thể rời khỏi H thành. Lưỡi dao lạnh băng kề lên cổ, Trương Trì không dám lộn xộn, hai mắt cũng bị vải đen che lại, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể ngoan ngoãn cũng A Sơn đi về phía trước.

Tiếng giầy thể thao nện lên cỏ vang bên tai tiếng sàn sạt, tiếng bản lề của rỉ sét kẻo kẹt vang lên, cửa gỗ chạm đến mặt tường phát ra âm thanh đáng sợ khiến Trương Trì không khỏi run lên bần bật, cổ một trận đau nhói, chỉ sợ là đã rách da.

"Không được lộn xộn" A sơn lạnh giọng quát.

Cậu cũng không muốn a, chỉ là mắt không nhìn thấy đường, khó tránh khỏi sẽ bị những âm thanh bất ngờ phát ra làm giật mình. Sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, miếng vải che trên mắt cũng được lấy xuống, Trương Trì bất động thanh sắc quan sát một vòng xung quanh căn phòng. Thật khó để xem nơi này là một căn nhà, chỉ có bốn bức tường, ngoài chiếc giường sắt cũ kĩ, một cái ghế gỗ bên ngoài, cũng chỉ còn sót lại nhà vệ sinh cùng một bình nóng lạnh và vòi hoa sen trong phòng tắm.

Ánh đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu thật khiến con người ta buồn ngủ, Trương Trì ý thức được A Sơn không có ý định mở trói cho cậu bởi vì hắn đang dùng càng nhiều dây thừng đem hắn trói vào ống nước ở góc tường một cách chặt chẽ.

Tất nhiên, hắn cũng không phải người ngu, làm sao có khả năng sẽ để một con tin khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ chạy loạn ở trong phòng? Đêm đó có thể nói là đêm khó khăn nhất đối với Trương Trì từ lúc sinh ra đến giờ, trong lòng vừa ôm tâm lý may mắn vì đối phương sẽ không ra tay sát hại, lại vừa lo lắng bồn chồn quan sát nhất của nhất động của hắn.

Trước bởi vì có xe cảnh sát chạy ngang, cũng không có đủ thời gian đưa ra ý định gϊếŧ người, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không có ý định đó. Nơi này có thể tưởng tượng được là xa xôi hẻo lánh như nào, cũng là nơi tuyệt vời để giấu thi thể. Không thể cứ như vậy mà ngồi chờ chết, phải nghĩ biện pháp trốn đi, nhưng là cứ như vậy bị canh chừng một tấc không rời, ngay cả một chút cơ hội cũng không có, cậu nên làm thế nào mới tốt đây...

Đầu đau quá, dạ dày cũng không ngừng đau quặn lên, Trương Trì đã liên tục 2 ngày không có chợp mắt, cuối cùng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ kéo tới, tại lúc ánh nắng mờ nhạt cứ như vậy mơ mơ màng màng mà tỉnh chìm vào giấc ngủ.

Không thể động đậy, toàn thân không chỗ nào không đau, khó chịu nhất vẫn là dạ dày trống rỗng, Trương Trì hoài nghi mình là bị đói tỉnh. Trong phòng tối đen hoàn toàn yên tĩnh, có có tiếng hít thở của bản thân mình, A Sơn hắn ra ngoài rồi sao? Hắn ra ngoài lúc nào? Cậu vậy mà không hề hay biết, chính mình rốt cuộc vậy mà lại ngủ sâu như vậy?.

Trong phòng tối đen cơ hồ không nhìn thấy năm ngón tay? Hiện tại đang là sáng hay tối, cậu vẫn là không thể đoán được mình đã ngủ bao lâu.

Trường Trì ra sức cử động cơ thể, dây thừng trói chặt đến mức cậu không cách nào nhúc nhích, bất luận có cố gắng như thế nào vẫn không thấy có nữa điểm nới lỏng. Tên cướp kia dự định đem mình vứt ở đây tự sinh tự diệt sao? Hắn không biết là giam cầm dồn người khác vào chỗ chết đồng dạng đều bị phán là cố ý gϊếŧ người à?

Trình Tuấn có hay không vẫn đang cố gắng liên lạc với mình? Có hay không phát hiện ra cậu mất tích? Đáng chết, Không nên cả buổi trưa đều từ chối không nhận cuộc gọi của hắn , cũng không nên tùy hứng mà tắt máy. Hiện tại xem như không liên lạc được chính mình, đại khái cũng sẽ không nghĩ tới là mình bị bắt cóc đi? Đúng là tự làm tự chịu.

Bây giờ căn bản là không biết nên làm như thế nào mới tốt trong hoàn cảnh hiện tại, nếu như bọn cướp thật sự muốn đem cậu vứt ở đây, cậu cuối cũng cũng sẽ đói chết, nhưng nếu bọn chúng trở về thì cũng không mấy khả quan, nếu bọn chúng không thể lấy được càng nhiều lợi ích hơn từ cậu, cuối cũng chờ đợi Trương Trì vẫn là cái chết.

Chỉ có điều, hiện thực không cho Trưởng Trì nhiều thời gian suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đánh gãy mạch suy nghĩ của Trương Trì, tiếng chìa khóa lanh canh chạm vào nhau phát ra âm thanh dễ nghe cùng với nội tâm lo lắng của Trương Trì đem ra so sánh có sự khác biệt rõ ràng.

Bọn cướp trở về.