Chương 3: Chạy trốn

Đèn được bật lên, vẫn là ánh đèn lập lòe làm người ta choáng váng, bóng đèn tròn treo trên trần nhà lắc lư qua lại.Người kia không nói gì. Trương Trì cũng không dám mở miệng, nín thở nhìn A Sơn đang tiến lại gần mình. Lại muốn đánh sao? Hay là muốn một dao giải quyết phiền phức là cậu đây? Hy vọng là vế sau, được chết một cách thống khoái so với bị giày vò qua lại lại tốt hơn một chút.

Không tưởng tượng được chính là, A Sơn lại cởi trói cho cậu nhưng lại nhanh chóng đem hai tay cậu trói đến trước mặt, từ trong túi bóng đặt bên chân lấy ra một hộp cơm đặt trước mặt cậu, trong cổ họng thốt ra một chữ lạnh băng "Ăn."

Ha? Trương Trì bị cưỡng chế nhét vào trong tay một đôi đũa, trong lúc nhất thời không thể nào lý giải được tình huống trước mặt, há hốc mồm nhìn theo bóng lưng thẳng tắp đang cởi bỏ quần áo ẩm ướt đi vào nhà tắm. Thời điểm quần áo rớt trên mặt đất, truyền đến một tiếng vang giòn giã, một cái chìa khóa rớt xuống bên cạnh.

Là chìa khóa xe!

Tiếng nước ào áo chảy trong nhà tắm, hắn sẽ nghe sao? Chắc là không đi? Hai tay bị trói trước người, có thể lấy được chìa khóa, có thể mở cửa, có thể chạy khỏi nơi này! Nếu như là lái xe chạy đi hẳn là hắn không thể đuổi kịp. Có thể hay không sẽ bị phát hiện? Nếu giữa chừng hắn đi ra, chắc là sẽ ngay lập tức bị gϊếŧ đi?

Phải làm thế nào mới tốt? Ai đến nói cho cậu biết phải làm như thế nào mới tốt đi? Đây không phải là đang nằm mơ chứ? Người cẩn thận như hắn sao có khả năng sẽ sơ ý quăng chìa khóa ở nơi dễ dàng phát hiện như vậy. Này nhất định là bẫy, nhất định là có âm mưu! Nhưng là... có cần thiết không? Muốn gϊếŧ thì cứ trực tiếp gϊếŧ là được rồi, không cần phải bày trò như vậy?

Trời ạ!

Trương Trì túm tóc, hàm răng nghiến lại vang lên tiếng kèn kẹt. Chiếc chìa khóa trong túi quần tràn đầy dụ hoặc như trái cấm, chân Trương Trì run đến nỗi không có cách nào đứng lên được, hi vọng sống sót đang ở trước mắt, tại sao lại dễ dang buông tha, chỉ một nữa cơ hội cũng đủ để cậu lấy ra đặt cược.

Cẩn thận từng chút một nắm lên chìa khóa, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh bên trong phòng tắm, không thành vấn đề, nhất định tiếng nước chảy hoàn toàn có thể che đi tiếng mở cửa, nhất định có thể! Trương Trì điểm mũi chân dịch người đến trước cửa, nhẹ nhàng vặn mở nắm cửa, gió đêm mang theo mùi bùn đất chen vào mũi, là mùi vị tự do!

Không muốn lại suy nghĩ nhiều nữa, Trương Trì điên cuồng đẩy cửa ra, cất bước liền muốn chạy ra ngoài. Nhưng ngay tức khắc, tiếng thủy tinh vỡ vang vọng ngay trước mặt cậu, trong lúc nhất thời quên mất phải làm gì tiếp theo.

Cửa phòng vệ sinh ngay lập tức bị mở tung ra, không quan tâm đến nước trên người còn chưa lau, nam nhân vốn đang tắm nhanh chân vọt tới bên người Trương Trì hiện tại vẫn còn đang ngẩn người, túm lấy cổ áo Trương Trì nữa tha nữa kéo cậu vào bên trong.

Cánh cửa sinh mệnh tầng tầng đóng lại ngay trước mắt, điên rồi, đúng là điên, người điên này cư nhiên chặn một tấm kính ngay cửa, vì phòng ngừa chính mình chạy trốn liền không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.Trương Trì bị thô lỗ ném vào phòng tắm, toàn bộ quần áo đều bị cởi xuống, hai tay lại bị trói ở sau người. Nước lạnh xối lên người khiến cậu nổi lên một tầng da gà, trên đầu được phủ thêm một tầng dầu gội rẻ tiền tản ra mùi thơm gay mũi, " Muốn gϊếŧ thì cứ trưc tiếp gϊếŧ, ngươi là đang làm cái gì?".

A Sơn không nói lời nào, chỉ ngang bướng làm công việc trong tay, lại càng giống như đang dạy dỗ một con chó không nghe lời.

" Thả tôi đi, tôi chắc chắn sẽ không báo cảnh sát ! Hoặc là anh gϊếŧ tôi đi"

Trương Trì liều mạng né tránh, tóc lại bị túm đến đau đớn, trên bụng lại bị trúng thêm mấy quyền, cậu thống khổ đứng dậy không ngừng ho khan. Cậu biết hành vi chọc giận người kia như vậy thật là không sáng suốt, nhưng cứ như vậy bị đối phương têu đùa thật sự khiến cậu không tài nào chịu đựng được.

Cổ họng đột nhiên bị bóp nghẹn, hô hấp càng ngày càng khó khăn, mắt trợn to nước mắt chực trào ra, đầu óc trống rỗng, ý thức càng ngày càng trở nên mơ hồ? Rốt cuộc động thủ rồi sao? Nhưng cảm giác như thế này là sao, thật không cam lòng mà cứ như vậy chết đi, nói không sợ chết thật ra chỉ là lừa mình dối người.

Trường Trì vô ý thức nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình, không nghĩ cứ như vậy mà chết trong tay đối phương một cách không minh bạch như vậy, cậu còn có lời muốn nói, còn có việc muốn làm, vẫn là còn có người lại muốn gặp mặt một lần...

Cánh tay kia dần thả lỏng, từ trên cổ Trương Trì rời đi. Không khí đột nhiên tràn vào phổi, khiến cậu lại một trận kịch liệt ho khan. Trương Trì chật vật năm trên đất, tham lam hít thở, quần áo bên dưới đều bị A Sơn xé rách treo trên cánh tay.

Đĩa cơm lạnh băng lần thứ hai bị đặt trước mặt, đây là muốn nhục nhã cậu sao? Hai tay còn bị trói ở sau lưng, cậu làm sao ăn? Cứ như một con chó mà quỳ xuống liếʍ sao? Trương Trì lắc đầu, không muốn lại trở thành trò hề.

"Há miệng"

Trong tai đột nhiên truyền đến một âm thanh băng lãnh, kí©h thí©ɧ đến thần kinh căng thẳng của Trương Trì, theo bản năng quay đầu lại, lại đυ.ng phải một cái muỗng đang đưa tới trước mặt, cơm trên muỗng lộp độp rơi xuống, hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương.

"Há miệng" A Sơn lại lần nữa lạnh lùng ra lệnh. " Hay là ngươi nghĩ muốn liếʍ ăn?"

Trương Trì có thể tưởng tượng được nếu như cậu lại lần nữa từ chối mà làm đổ cái muỗng, người này thật rất có khả năng sẽ đem đầu cậu ấn thẳng vào hộp cơm, cũng sẽ không thiếu một trận ấu đả. Không thể lại chọc giận hắn, nhẫn nại của hắn đã chạm đỉnh điểm, Trương Trì không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn há miệng, ăn đồ ăn đã nguội lạnh.

Thái độ phối hợp của Trương Trì tự hồ làm cho đối phương rất hài lòng, sau khi đèm toàn bộ đồ ăn trong hộp đều ăn sạch sẽ. Trương Trì phát hiện tâm tình A Sơn trở nên tốt hơn, cho cậu một ly nước, lại đem những thứ lộn xộn rơi vãi trên đất dọn dẹp sạch sẽ, không có lại một lần nữa đem hắn trói vào trụ nước ở góc tường, cứ như vậy liền yên tâm mà cầm theo chìa khóa cùng dao mà đi ra ngoài.

Cướp chung quy vẫn là cướp, chính mình lại chỉ vì một bữa cơm mà thả lỏng cảnh giác. Đối phương là cướp a, lại còn có dao! Chắc là lại đi tìm mục tiêu cướp bóc mới đi, cây dao kia nói không chừng một thời điểm nào đó sẽ đâm vào ngực mình.

Không ngừng cười nhạo chính mình xém chút nữa đã ỷ lại vào hắn, lại còn tin tưởng sẽ xảy ra kỳ tích, nhất định phải tìm cách trốn khỏi đây! Trương Trì vất vả đúng lên, bắt đầu kỹ lưỡng quan sát căn phòng để tìm đường chạy thoát.

Nhưng mà, vào giờ phút này, Trương Trì cũng xem như hiểu ra tại sao A Sơn lại yên tâm đem cậu một thân một mình ở nơi này mà không chút đề phòng. Căn phòng này cấu tạo khá cũ, tất cả cửa sổ đều ở vị trí rất cao, dù cho có đứng trên ghế cũng khó lòng leo lên, bên ngoài còn có ván gỗ nẹp lại gắt gao, cửa chính cũng bị khóa trái.

Cứ như vậy mà từ bỏ sao? Hiếm lắm mới có một khoảng thời gian tự do,nếu như A Sơn là đi cướp bóc, trong thoáng chốc chắc là sẽ không thể quay về được, đây là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn, nhất định phải hảo hảo tận dụng, phải tiếp tục nghĩ biện pháp mới được!

Đúng rồi, nhà vệ sinh! Tuy nói rằng cửa sổ trong nhà vệ sinh cũng bị ván gỗ chặn lại, nhưng lại có diện tích khá lớn, vị trí cũng tương đối thấp, đứng trên bồn cầu là có thể dễ dàng chạm đến, chỉ cần có thể tận dụng thì đá văng ván cửa không phải là không có khả năng.

Về phần tấm kính...

Trương Trì nhìn về phía giường sắt, nằm trên đó lăn qua lộn lại, đem chính mình quấn đến chắc chẽ bằng ga trãi giường, bò lại trên bồn cầu không chút nghĩ ngợi lao về phái cửa sổ thúy tinh, kính cũng theo đó vỡ vụng, Trương Trì giơ chân đạp mạnh lên ván gỗ, trong màn đêm yên tĩnh, tấm gỗ phát ra tiếng cọt kẹt kỳ quái, khiến người ta không rét mà run.

Trước hoàn cảnh sinh tồn, không có gì là đáng sợ, hết thảy đều không là trở ngại!

Quả nhiên, tấm ván gỗ cũng không quá chắc chắn, căn bản không chống đở được, rất nhanh toàn bộ đều bị đạp đi. Trương Trì đem thân thể dò ra, xác nhận độ cao từ cửa sổ xuống đất vấn là có thể tiếp nhận được, hoặc là không làm hoặc là liều một phen, nghĩ như vậy Trương Trì liền dùng sức khiến cả người từ trên của sổ nhảy xuống, chịu đựng mảnh kính vỡ cắt qua da thịt dùng sức chui ra ngoài.

Cố chịu đựng thân thể đang đâu âm ỉ, Trương Trì vất vả bò lên, cậu không thể hình dung được dáng vẻ của mình hiện tại là như thế nào, là khóc hay cười đều đã không còn trọng yếu, điều duy nhất cậu chú ý đến là...

Tự do! Thật tự do!