Chương 2: Quay về hoàng cung

“Chiêu Dương công chúa!”

Hoàng thượng từ nhỏ đã ốm yếu, thường hay bệnh tật, tuy đã ngoài hai mươi nhưng chưa có lấy một mụn con, cho nên Sở Nhiên hiển nhiên trở thành công chúa duy nhất trong cung. Ngay cả bản thân nàng cũng chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ được phong làm công chúa và ở lại hoàng cung như thế này.

Sở Nhiên đứng đó sững sờ hồi lâu, truyền chỉ công công không khỏi nhắc nhở: “Công chúa, mời đi lối này!”. Nói xong, liền có một nữ nhân nắm tay nàng dẫn đi, đưa vào Chiêu Dương cung.

Chiếc giường trong cung xa hoa, mềm mại và ấm áp, tốt hơn mấy lần so với chiếc giường cứng ngắc lạnh lẽo trong hoàng lăng, nhưng Sở Nhiên lại không cách nào ngủ được.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng bị cung nữ gọi dậy, đưa đến Từ Ninh cung để thỉnh an thái hậu.

Sở Nhiên nhớ rất rõ, mẫu thân của nhị hoàng tử, là đích nữ của hộ quốc Đại tướng quân, khi vào cung chỉ là một phi tần, nhưng nhiều năm không có con nối dõi. Mãi cho đến khi người hơn hai mươi tám tuổi mới liều chết sinh hạ Sở Thanh. Ở thời đại này, sinh đẻ ở lứa tuổi như thế căn bản sẽ bị coi là sinh muộn. Sau khi Sở Thanh ra đời, người cũng vì thế mà bị bệnh tật hành hạ.

Vài năm sau, hoàng hậu và thái tử đương nhiệm lúc đó không hiểu vì lý do gì mà qua đời, theo lý đáng ra người đã trở thành hoàng hậu kế nhiệm, nhưng bởi vì đứa con trai duy nhất của mình sức khỏe yếu ớt, không thể trở thành thái tử nên bà đã bỏ lỡ hậu vị.

Mọi người đều cho rằng, Tiêu gia nhất định không có duyên đế vị, nhưng họ không ngờ rằng ba năm sau, thế cục đại biến.

...............

"Chiêu Dương thỉnh an thái hậu nương nương."

"Ồ? Chiêu Dương?" Tiêu thái hậu mỉm cười, đang ngồi, cúi đầu nhìn thiếu nữ phía dưới.

“Ngẩng đầu cho ai gia xem.” Giọng người nhu hòa, không nghe ra ngữ khí.

Sở Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen láy trống rỗng, không có mục tiêu.

“Mắt ngươi bị làm sao vậy?” Thái hậu nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi.

Sở Nhiên cung kính đáp: “Lúc Chiêu Dương ở hoàng lăng, bị bệnh nặng, ảnh hưởng đến mắt.”

“Tại sao không ai nói cho ta biết?”

“Ngươi là thân vương chi nữ, là cháu gái được sủng ái nhất của tiên đế, bị bệnh nặng như vậy mà không ai biết sao? Thật nực cười!" Tiêu thái hậu nói như muốn giáng tội.

Sở Nhiên lập tức trả lời: "Lúc đầu Chiêu Dương nghĩ chỉ là bệnh nhẹ, không để ý nhiều nên không để bọn họ bẩm báo."

"Cái gì? Đứa trẻ này thật là..." Thái hậu bình tĩnh lại, thở dài một hơi rồi nói: “Nếu báo cho hoàng y đến khám sớm, có lẽ có thể cứu được đôi mắt.”

“Người đâu, mau truyền ngự y đến đây, xem xem công chúa còn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng không.”

Vừa nói, tiếng bước chân ở đâu vang lại khiến nàng sợ phát run. Sở Nhiên theo bản năng lùi lại, vô thức nắm lấy cổ tay, ‘Nếu chuyện trúng độc bị Thái hậu phát hiện thì...’

“Mẫu hậu!”

Lúc này, một âm thanh khí chất từ phía sau truyền đến, mọi người ở đây đều phân ra hành lễ. Tiêu thái hậu cũng đứng dậy đi tới: "Hoàng nhi đến rồi?"

"Thỉnh an mẫu hậu." Sở Thanh nói xong, đỡ tay thái hậu trở về chủ vị.

Sở Nhiên nghe thanh âm hướng đi, đợi cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại mới chậm rãi nói: "Chiêu Dương bái kiến hoàng thượng."

"Cứ gọi ta là hoàng thúc."

Sở Nhiên sửng sốt, rất nhanh lại nói: "Chiêu Dương bái kiến hoàng thúc."

"Đứa nhỏ này, nhiều năm không gặp, đều đã quên cách xưng hô."

Thái hậu mỉm cười: "Hoàng thượng đến rất đúng lúc, Chiêu Dương thủ hoàng lăng ba năm, đối với tiên đế hiếu tâm rất tốt, chúng ta nên đặc biệt chiếu cố. Nay lại thân mang bệnh mắt, tiên đế nếu tại thế nhất định là đau lòng, ai gia tự nhiên cũng không thể chậm trễ..."

Sở Thanh nghe mấy lời này cũng nghiêm túc gật đầu: "Mẫu hậu nói đúng. Vậy nên ta đã mời một y nữ, đang đợi ở Chiêu Dương cung rồi”.

Thái hậu giật mình, sau đó lập tức cười nói: “A, ta quên mất. Vậy Chiêu Dương, ngươi về cung trước đi.”

“Đa tạ hoàng thúc, đa tạ thái hậu! Chiêu Dương xin cáo lui.”

Lần đầu thỉnh an, Sở Nhiên cơ hồ không cần phải nói nhiều, chỉ đứng đó thôi cũng có thể nghe được tiếng xì xào bàn tán của những người xung quanh.

Hai người phía trên đã cao cao tại thượng, còn những người khác ở đây nàng căn bản không thể nhìn thấy cũng như không nhận ra họ.

Theo thường lệ, lúc này trong cung Thái hậu, ngoài những cung nữ và ma ma hầu hạ ra, còn có thể kể tới, cũng chỉ có phi tử của nhị thúc.

Lúc ấy Sở Thanh kế vị ngai vàng ngoài dự liệu của các đại thần, trong cung đảng phái ủng hộ hắn cực ít, cũng không biết sẽ có đại thần nào đưa nữ nhi của mình vào trong cung để nạp phi. Nhưng từ tẩm cung của Thái hậu mà xem, ở đây hẳn là hoàng phi không có vị trí cao, nếu không chắc chắn từ nãy đến giờ sẽ lên tiếng.

‘Chẳng lẽ bệ hạ không muốn lung lạc kinh quan sao?’

‘Hay là triều cục đại biến, mọi quần thần đều đã được thay đổi?’

(Lung lạc kinh quan: Dùng quyền lực hoặc thủ đoạn chế ngự các quan thần trong triều khuất phục)

Bất luận là triều đình hay hậu cung, đối với Sở Nhiên mà nói, đều là chuyện không nên biết. Nàng phải cẩn thận từng bước đi sau này.

Mọi người lui ra sau, chỉ còn lại Sở Thanh và Tiêu thái phi trong cung.

Thái hậu nhìn bóng lưng cao lớn của hoàng nhi, không nhịn được hỏi: “Chiêu Dương đã qua mười lăm, lấy thân phận quận chúa của nàng, cũng đủ để liên hôn với tiểu quốc, hoàng thượng cần gì phải làm điều thừa.”

Sở Thanh lúc này quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nở nụ cười: “Ta không có ý định để Chiêu Dương liên hôn.”

Thái hậu kinh ngạc, tách trà trên tay thiếu chút nữa làm đổ: "Người chớ quên, nàng là người duy nhất biết di chỉ của tiên hoàng."

Sở Thanh đoán được Thái hậu muốn nói gì với hắn: "Lợi dụng nàng ấy để ta giữ vững ngôi vị. Đó là phương sách tốt nhất."

Thái hậu ôn nộ: "Chiêu Dương là đứa trẻ được tiên hoàng nuôi lớn, năm mười tuổi đã được người mang lên triều đình, không ít văn thần đối với nàng ủy thác kỳ vọng cao."

Sở Thanh ngồi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ không chút để ý nói: “Chỉ là một nữ nhân bị mù, mẫu hậu lo lắng chuyện gì?”

“Ai biết nàng ta có mù thật hay không, mặc dù mọi người đều nghĩ trưởng tử Vĩnh Vương sẽ kế vị ngai vàng, nhưng trong thâm tâm các đại thần đều biết, Chiêu Dương mới là người kế vị nội định của tiên hoàng.”

“Hoàng thượng chớ quên phản ứng của những quan lại khi đó, lúc nàng truyền miệng di ngôn của tiên đế. Còn nữa, triều ta đã có tiền lệ nữ đế, Sở Nhiên cũng không tính là ngoại lệ.”

Sở Thanh chưa bao giờ biểu lộ ra nhiều cảm xúc đến thế, nhưng hắn vẫn điềm nhiên trả lời: "Mẫu hậu, chẳng lẽ người không muốn giữ vững vị trí này sao?"

"Làm càn!" Tiêu Thái phi tức giận, trực tiếp ném chén sứ Tễ Lam men trong tay, cả giận nói: "Ta làm như vậy, đều là vì ai?"

Sở Thanh lập tức tiến lên trấn an: “Mẫu hậu bớt giận, để nàng ta ở trong cung, không phải càng có lợi cho chúng ta hơn sao.”

“Giữ lại trong cung? Ý người là trực tiếp giám sát Chiêu Dương?” Thái phi lập tức hiểu được dụng ý của Sở Thanh.

Sở Thanh khẽ nhếch môi, mặt biểu lộ ý nham hiểm: "Mẫu hậu yên tâm, cung nữ hầu hạ cho Chiêu Dương ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đều là người của Ám Xưởng."

Nghe được hai từ "Ám Xưởng", Thái phi mới yên tâm một chút, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Nếu có động tĩnh gì, hoàng thượng hãy lập tức quyết định, đừng vì huyết mạch không cần thiết mà liên lụy.”

“Ta hiểu.”